“Nếu ông gặp tôi sớm hơn, thì chắc là không giành được quán quân rồi”.

Lâm Chính vung nắm tay lên nói.

Vừa dứt lời, đôi mắt anh bỗng đanh lại, bắn ra tia lạnh lùng, hai chân di chuyển, lao về phía Châu Bác Dịch như ảo ảnh.

Cái gì?

Tốc độ nhanh quá!

Châu Bác Dịch biến sắc, vội vàng lùi lại, hai tay bắt chéo chắn ở phía trước.

Bốp!

Một nắm đấm như sắt thép đánh vào vị trí hai tay bắt chéo của ông ta, sức mạnh khủng khiếp và bá đạo lập tức tác động lên người Châu Bác Dịch.

Châu Bác Dịch lùi lại liên tiếp, tiếng bước chân vang lên bình bịch. Khi ổn định được cơ thể, ông ta mới phát hiện ra hai cánh tay mình đã tê rần.

Sức mạnh lớn quá!

Nếu đánh vào người bình thường, thì chắc là đã khiến người ta ngất xỉu rồi.

Châu Bác Dịch kinh hãi.

“Sao vậy? Quán quân kickboxing mà thực lực chỉ có vậy thôi sao? Đúng là khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu.

“Hừ!”.

Châu Bác Dịch tức điên lên, ông ta sống đến chừng này tuổi, đã từng thất bại, nhưng chưa bao giờ bị ai nhạo báng như vậy, hơn nữa còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhạo báng.

Sao ông ta có thể chịu nổi chứ?

“Ranh con không biết trời cao đất dày, tôi sẽ cho cậu biết tay!”.

Châu Bác Dịch gầm nhẹ, rồi lại xông đến, tung ra một cú đấm mạnh.

Sức mạnh khổng lồ phải nặng tới mấy trăm cân, đủ để đấm bay một thanh niên khỏe mạnh cao một mét tám.

Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng giơ tay, chụp lấy nắm đấm đang lao tới kia.

Rắc!

Tiếng va chạm giữa nắm đấm và lòng bàn tay vang lên.

Sau đó liền thấy thế tấn công của Châu Bác Dịch bỗng dừng lại.

“Cái gì?”.

Châu Bác Dịch trợn to hai mắt.

“Ông muốn bẻ hãy hai tay hai chân tôi, tôi bẻ gãy hai tay hai chân ông thì không quá đáng nhỉ?”, Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó lật tay đấm một quyền vào bả vai ông ta.

Rắc!

“A!”.

Tiếng hét thê thảm vang thấu trời xanh.

Trán Châu Bác Dịch túa mồ hôi lạnh.

Ông ta muốn phản kích nhưng vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play