Không chút do dự nào.

Khiến cả đám người Tam Thủ Y đều ngẩn người ra.

Vừa nãy thần y Lâm còn sống chết không chịu, tại sao lại bất ngờ xuống nước như vậy?

Sắc mặt của Tam Thủ Y thoắt đỏ thoắt trắng, nhìn vô cùng quỷ dị.

Trí Băng Thanh cũng không biết nói gì cho phải, Hình Thư Trường lại càng sửng sốt, sắc mặt đanh lại. Đám thuộc hạ của hắn lên không được lùi không xong, tất cả đều quay sang nhìn hắn.

Bầu không khí vô cùng kỳ dị.

Ánh mắt Hình Thư Trường lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xin lỗi suông thì không được! Tam Thủ Y đại nhân bảo không quỳ, nhưng theo yêu cầu của tôi thì nhất định phải quỳ. Không quỳ xuống xin lỗi thì không có thành ý”.

Tam Thủ Y nghe thấy thế thì hơi sáng mắt lên, lập tức giả vờ tỏ vẻ tức giận, nói đầy chính nghĩa: “Cậu Hình, sao cậu có thể làm vậy chứ? Vừa nãy chúng ta thương lượng với nhau, chẳng phải cậu nói bắt thần y Lâm xin lỗi thôi là được sao? Tại sao còn bắt cậu ta phải quỳ?”.

“Tôi có nói là không bắt anh ta quỳ sao? Tôi quên mất rồi! Hơn nữa, Tam Thủ Y đại nhân, đó là ông đồng ý chứ tôi có đồng ý đâu! Tóm lại hôm nay anh ta không quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì không xong với tôi đâu!”.

“Cậu… Thôi vậy, tôi không quan tâm chuyện này nữa”.

Tam Thủ Y thuận thế xuống thang, giả vờ tức giận, sau đó phất tay hừ mũi, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, không phải tôi không chịu giúp cậu, cậu nhìn bọn họ… ấu trĩ như vậy, tôi muốn giúp cũng lực bất tòng tâm”.

Ông ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vui như mở cờ.

Dù sao ông ta cũng có lời rồi, thế nên lát nữa cho dù Lâm Chính bị thiệt thòi thì cũng không thể đổ lên đầu ông ta được.

“Không sao, Tam Thủ Y đại nhân, tôi biết ông đã cố gắng hết sức rồi”.

“Nếu cậu đồng ý gia nhập sơn trang Thánh Y, thì có thể tránh được tai kiếp này. Dù sao Huyền Thanh Các cũng không dám tùy tiện động đến người của sơn trang chúng tôi”, Tam Thủ Y mỉm cười nói.

“Không cần đâu, nhưng tôi phải hỏi một câu, Tam Thủ Y đại nhân. Nếu ông đã không khuyên được, thì liệu có phải ông sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa không?”, Lâm Chính hỏi Tam Thủ Y.

Tam Thủ Y sửng sốt rồi đáp: “Đúng thế… Sao… sao vậy…”

“Không sao, vậy là tốt nhất”.

Lâm Chính mỉm cười nói: “Tôi đã xin lỗi rồi, cũng chính mắt ông nhìn thấy, nhưng bọn họ được đằng chân lân đằng đầu không chịu tha cho tôi! Nếu vậy thì tôi giết bọn họ, sơn trang Thánh Y các ông… cũng không có gì để nói nhỉ?”.

“Cái gì?”, Tam Thủ Y như ngừng thở.

Vèo!

Ngay sau đó, Lâm Chính lao bắn tới, xuất hiện trước mặt Hình Thư Trường như thuấn di, bóp lấy cổ hắn rồi giơ lên chỉ bằng một tay.

Hình Thư Trường bị chế ngự trong chớp mắt.

“Hả?”.

Tam Thủ Y trố mắt ra nhìn.

“Thần y Lâm! Anh làm cái gì vậy? Mau dừng tay!”.

Tất cả mọi người đều hoảng hồn, ùa về phía Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play