“Vợ chưa cưới của anh?”.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó nheo mắt nhìn về phía Tam Thủ Y, bình thản nói: “Tam Thủ Y đại nhân, chuyện này là sao?”.

Thực ra Lâm Chính và Tam Thủ Y đều không coi trọng vụ kết hôn này.

Lâm Chính không định cưới, còn Tam Thủ Y cũng không định gả cháu gái mình.

Tam Thủ Y có ý định riêng, Lâm Chính cũng vậy.

Có những chuyện trong lòng biết rõ nhưng không thể nói toạc ra.

Bây giờ một người chồng chưa cưới khác của Trí Băng Thanh đến thì mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết nữa.

Tam Thủ Y tỏ vẻ rất lúng túng, cúi đầu im lặng một lát, rồi bình thản nói: “Thần y Lâm, tôi sẽ giải thích chuyện này với cậu sau”.

“Giải thích với tôi sau? E là không được ổn thỏa lắm! Ông nói ngày mai sẽ tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, bây giờ lại lòi ra một người đàn ông cũng nói ngày mai sẽ cưới Băng Thanh! Vậy rốt cuộc ngày mai sơn trang tổ chức lễ cưới cho tôi và Băng Thanh, hay là cho anh ta vậy? Chuyện lớn như thế này mà không mau giải thích, thì chẳng phải sẽ dễ gây hiểu lầm sao?”, Lâm Chính cười nói.

Tam Thủ Y nhíu mày.

Người đàn ông kia cũng nhíu mày, nhìn về phía Tam Thủ Y: “Chuyện này là sao? Người này là ai? Tại sao anh ta cũng nói là ngày mai cưới Băng Thanh?”.

Tam Thủ Y đổ mổ hôi, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Cậu Hình, là tôi làm việc không chu toàn, cậu và Băng Thanh cứ đi đi, chuyện ở đây để tôi giải quyết cho”.

“Tam Thủ Y đại nhân, vậy chuyện vợ chưa cưới của tôi bị người này sỉ nhục thì sao? Anh ta còn chưa cho tôi câu trả lời mà”, người đàn ông hừ mũi nói.

“Việc này…”, Tam Thủ Y khó xử.

“Anh có quỳ không?”, người đàn ông chỉ tay vào Lâm Chính, lạnh lùng quát.

“Trên đời này vẫn chưa ai có thể tùy tiện bắt tôi quỳ đâu!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Láo toét!”.

Người đàn ông nổi giận: “Anh muốn ép tôi giết anh sao?”.

“Ồ, anh cứ thử xem”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Khốn kiếp!”.

Người đàn ông không nhịn được nữa, những người phía sau hắn cũng nổi giận, ai nấy tỏa ra sát khí, chuẩn bị rút vũ khí ra để băm vằm kẻ ngông cuồng này.

Nhưng đúng lúc này, Tam Thủ Y nhanh chân đi tới.

“Thư Trường! Cậu đừng khiến tôi khó xử!”, Tam Thủ Y khẽ quát.

“Tam Thủ Y đại nhân, ông có mối quan hệ rất tốt với người này sao?”, người đàn ông trầm giọng hỏi.

“Cái này… cũng không hẳn! Nhưng cậu không biết đây là ai đâu! Người này chính là thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn, thực lực không hề đơn giản. Nếu cậu giao đấu với cậu ta, thì tôi lo cậu sẽ gặp chuyện bất trắc!”, Tam Thủ Y nhỏ giọng nói.

“Hừ! Một con kiến hôi mà tôi phải sợ sao? Huống hồ ông nghĩ những người tôi đưa đến đều là hạng tầm thường vớ vẩn chắc?”, người đàn ông nói đầy khinh bỉ.

“Ồ, những người này là…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play