Lâm Chính chỉ điềm đạm nói: “Độc của Độc Kiếm chỉ cần tiếp xúc là sẽ chết. Tôi không dám khinh thường độc của sơn trang Thánh Y đâu. Thế nhưng cô Trí, chắc cô không thể tùy tiện khiến tội bị thương vì tôi đã là chồng sắp cưới của cô rồi”

“Chồng sắp cưới?”, Băng Thanh giật mình.

“Đúng vậy, chú của cô – Tam Thủ Y đại nhân đã đồng ý gả cô cho tôi. Ngày mai chính là ngày đại hôn của chúng ta. Tôi đã là chồng sắp cưới thì sao cô có thể giết chồng mình được chứ?”, Lâm Chính nói.

Băng Thanh nghe thấy vậy bật cười: “Thần y Lâm, tôi luôn cho rằng anh là người thông minh, vậy mà tới lúc này anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Tôi gả cho anh? Đừng mơ. Mặc dù anh là người có tiếng trong thế giới phàm tục nhưng trong mắt chúng tôi anh chẳng bằng con kiến đâu. Anh xứng với tôi sao? Không tự coi lại bản thân mình đi?”

“Vậy à? Mặc dù tôi không bằng cô nhưng giấy cam kết vẫn còn ở đây”, Lâm Chính lấy tờ giấy ra, đưa qua đưa lại trước mặt Băng Thanh và nói: “Thực ra, tôi cũng chẳng có hứng thú với cô. Nhưng người của sơn trang ép tôi phải gia nhập, nếu không sẽ động tới người nhà họ Lạc nên tôi bị khó xử thôi. Trí Băng Thanh, nếu như cô không muốn gả cho tôi thì nói với chú và bố của cô đi. Để họ dừng chuyện này lại, như vậy tôi cũng được yên ổn quay về Giang Thành. Chúng ta sẽ không còn bất kỳ giăng mắc gì nữa”.

“Tôi không thể làm gì với quyết định của bố được. Huống hồ thần y Lâm, tôi tới không phải để thương lượng chuyện đó với anh. Tôi tới là nói chuyện về Long Tuyền. Long Tuyền chắc chắn do anh làm thành ra như thế”, Trí Băng Thanh hét lớn.

“Có nói thế thì cô có chứng cứ không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.

“Chứng cứ không có nhưng anh vừa tới thì đã xảy ra chuyện này, chẳng lẽ lại không phải do anh?”, Băng Thanh hừ giọng.

“Do cô đoán thôi đúng không? Cô Trí, có phải cô quá hồ đồ không. Tôi khuyên cô nên có chứng cứ rồi hãy tới chỉ đích danh tôi”, Lâm Chính cười nói.

“Anh…”, Băng Thanh tức lắm.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ghé sát vào cô: “Thôi bỏ đi, tôi nói cô biết nhé, thực ra cô đoán đúng rồi đấy. Long Tuyền….đúng là do tôi phá hủy”.

“Anh thừa nhận rồi nhé”.

Cô ta trố tròn mắt, gầm lên: “Khốn nạn! Anh phải chết”.

Nói xong cô ta chém Độc Kiếm về phía anh. Thế nhưng khi thanh kiếm vừa tiếp cận thì Lâm Chính đã né đòn.

“Cô Trí, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm loạn, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Anh là kẻ khốn nạn, tôi phải giết anh”, thanh kiếm của cô ta phóng ra một hình ảnh, vồ về phía Lâm Chính. Anh nhanh như cắt, thanh kiếm chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh.

Băng Thanh không chịu dừng lại. Lâm Chính hừ giọng: “Cô Trí, tôi đã cảnh cáo cô rồi. Là do cô cố chấp. Nếu đã vậy thì đừng có trách tôi đấy”, nói xong anh lấy ra một cây châm, chém mạnh về phía thanh Độc Kiếm.

Keng…Đường sáng lóe lên như điện xẹt. Thanh kiếm lập tức gãy ra. Băng Thanh nín thở, đôi mắt ánh lên sát khí. Cô ta đâm thanh kiếm gãy về phía ngực của Lâm Chính.

Rõ ràng là cô ta không có ý định nương tay và muốn lấy mạng của Lâm Chính.

Lâm Chính thấy vậy bèn hừ giọng và đạp chân. Bụp! Anh đạp thẳng vào bụng Băng Thanh. Cô ta bay bật ra xa, ngã rầm xuống đất.

“Thưa cô”, đoàn tuần tra vừa hay đi tới, thấy cảnh tượng đó họ tái mặt.

“Người này đã phá hủy Long Tuyền. Chính là anh ta”, Băng Thanh chỉ về phía Lâm Chính và gào lên.

“Cái gì?”

“Mau đi thông báo cho Thánh Giả”.

“Bắt lấy anh ta”.

Đám đệ tử tái măt, lập tức rút ra vũ khí và bao vây Lâm Chính.

“Đây là cách mà sơn trang Thánh Y đón khách đấy à?”

Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh chỉ ngồi xuống rót một chén trà: “Thôi vậy, tôi đợi Thánh Y Giả tới giải thích. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play