Lạc Thiên biết thân phận của anh, nếu đã biết anh không phải là tên Lâm Chính ở rể vô dụng, thì đáng lẽ không dùng hai chữ phiền phức với anh mới phải.

“Trước kia để giúp Tiểu Nhu thoát khỏi rắc rối này, tôi đã từng xin ông tôi giúp, nhờ ông tôi dùng đến mối quan hệ để cảnh cáo người này, bảo anh ta đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa. Ai ngờ ông tôi điều tra xong liền cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này. Lúc đầu tôi không hiểu gì, sau đó truy hỏi mới biết, hóa ra tên Hoa Mãn Thần này là con cháu của một gia tộc lớn ở Thượng Hỗ, rất có quyền lực, thậm chí còn có quan hệ ở Yên Kinh, người ở Giang Thành chúng ta sao có thể đấu với anh ta chứ?”.

“Người của gia tộc ở Thượng Hỗ?”, ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng.

“Lâm Chính, tôi biết anh có bản lĩnh không tầm thường, nhưng dù sao Giang Thành cũng chỉ là một thành phố nhỏ, anh đấu với gia tộc ở Thượng Hỗ thì chắc chắn sẽ chịu thiệt… Dù sao anh và Tiểu Nhu cũng sắp ly hôn, hay là anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Như vậy tốt cho anh, cũng tốt cho cả Tiểu Nhu…”, Lạc Thiên do dự một lát, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Chính mỉm cười, bình thản nói: “Tôi tự có chừng mực, ăn đi”.

Lạc Thiên thở dài, biết Lâm Chính sẽ không cam lòng bỏ qua, cũng chỉ đành kệ.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên.

Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, là Mã Hải gọi tới.

“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu Lâm, hành động… thất bại rồi”, Mã Hải ở bên kia khàn giọng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế liền sửng sốt.

Những người Mã Hải phái đi đều có thân thủ tốt, không thể nào ngay cả Hoa Mãn Thần cũng không đối phó được.

Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, cơm còn chưa ăn xong đã lái xe đến bệnh viện.

“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”, Lạc Thiên cuống lên gọi, nhưng người đã đi xa.

Lâm Chính không ngờ mình vừa rời bệnh viện, ăn được bữa cơm lại phải quay lại chỗ này.

Nhưng lần này không phải để thăm Tô Quảng và Trương Tinh Vũ, mà là thăm đám đàn em của Mã Hải.

Lúc này, tất cả bọn họ đều nằm trên giường bệnh, ai nấy hoặc là gãy tay hoặc là gãy chân, còn Mã Hải đứng bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt âm trầm.

“Chuyện là sao vậy?”.

Lâm Chính bước tới, lạnh lùng hỏi.

“Tên Hoa Mãn Thần kia có luyện võ, ngoài ra, bên cạnh cậu ta còn có một ông lão. Thực lực của ông lão này vô cùng đáng sợ, người của tôi nói, bọn họ vừa lại gần Hoa Mãn Thần, đã bị ông ta đánh cho ngã lăn ra đất, sau đó Hoa Mãn Thần đánh gãy hết tay chân bọn họ”, Mã Hải nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đã điều tra chưa?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

“Điều tra rồi, người của nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ, ông lão kia nghe nói là quán quân cuộc thi kickboxing toàn quốc mười mấy năm trước, tên là Châu Bác Dịch. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất lực lưỡng, người đầy cơ bắp, xử lý mười mấy người trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ. Bảy năm trước ông ta được mời đến dạy kickboxing cho Hoa Mãn Thần, kĩ thuật của Hoa Mãn Thần đều học từ ông ta”.

“Tôi không quan tâm những chuyện này, tôi chỉ muốn biết ông biết được bao nhiêu về nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ?”.

“Tôi cũng không biết nhiều, có thể điều tra thêm”.

“Nhanh đưa tài liệu cho tôi”.

“Vâng… nhưng mà… Cậu Lâm, chúng ta không thể mở cuộc chiến mới nữa”, Mã Hải có chút khó xử nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play