Lâm Chính nghe máy, vẻ mặt hơi căng thẳng, lập tức tạm biệt Lạc Thiên, đi đến chỗ Trương Thất Dạ.

“Có tin tức rồi!”.

Trong trang viên, Trương Thất Dạ hô to, lấy nhiều tấm ảnh từ một túi tài liệu, trải ra bàn.

“Hiện nay có ba thế lực gia tộc quay về sớm nhất là Cuồng Sư Tông, Tinh Hải Phái và gia tộc Lâm Thị!”.

“Đây là hình ảnh do người của chúng ta chụp được lúc bọn họ rút quân”.

“Nhìn trên hình, có vẻ bọn họ đều bị thương nặng, không thể tiếp tục tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết nên mới rút về”.

“Tuyến đường rút về đều là đường nhỏ, bây giờ bọn họ đều đã đi vào các tỉnh có thế lực của gia tộc mình”.

Trương Thất Dạ vừa nói vừa đẩy ảnh chụp tới.

Lâm Chính quan sát kỹ mỗi một tấm ảnh.

Bởi vì là ảnh chụp lén nên có vài bức ảnh không được rõ lắm.

Từ trên ảnh có thể thấy, ba thế lực này đều bị thương vong nặng nề, gia tộc Lâm Thị chỉ còn mấy chục người trở về.

Phải biết rằng Trương Thất Dạ nhận được tin từ gia tộc Lâm Thị là lần này bọn họ đã phái ba trăm cao thủ tuyệt đỉnh đến hoang mạc Đại Tây tìm kiếm Hồng Mông Huyền Thiết.

Thế mà lại chết hết chỉ còn mấy chục người… thê thảm đến mức nào?

Hai thế lực kia thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng thương vong hơn một nửa.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vết thương một lúc lâu, ánh mắt nghiêm nghị, trầm giọng lên tiếng.

“Bây giờ người của gia tộc Lâm Thị đã đi đến đâu?”.

“Theo phân tích, có lẽ là đã vào trong tỉnh Thiên Hành…”.

“Mau! Lập tức đến tỉnh Thiên Hành chặn bọn họ lại!”, Lâm Chính quát lên.

Trương Thất Dạ sửng sốt: “Thần y Lâm, chẳng lẽ… đội quân gia tộc Lâm Thị rút lui là ngụy trang?”.

“Rất có khả năng là vậy! Phân tích vết thương qua ảnh này có thể thấy, vết thương của Cuồng Sư Tông và Tinh Hải Phái rất tự nhiên, không giống như tự tạo ra, mà có lẽ là thật sự đã trải qua chém giết tạo nên, hơn nữa tinh thần bọn họ cũng rất sợ hãi hoảng hốt, không giống như đang diễn kịch, cho nên chắc chắn không phải vì bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết mà như vậy, có thể loại trừ bọn họ!”.

“Còn cao thủ của gia tộc Lâm Thị, tuy vết thương của bọn họ có những chỗ trông cũng tự nhiên, nhưng phần lớn vết thương trên người họ trông như cố tình tạo ra. Rất rõ ràng, bọn họ cố ý làm mình bị thương, khiến người khác tưởng rằng bọn họ cũng bị thương nặng nề nên rút lui. Trên thực tế, bọn họ đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!”.

“Chúng ta phải chặn bọn họ lại ngay, nếu để bọn họ mang Hồng Mông Huyền Thiết về gia tộc Lâm Thị thì không xong”.

Lâm Chính khẽ quát.

Trương Thất Dạ kinh hãi, lập tức triệu tập đám người Từ Thiên, Nguyên Tinh nhanh chóng đi đến tỉnh Thiên Hành.

Chẳng mấy chốc, Mã Hải đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, đoàn người lập tức lên đường.

Trên máy bay, Lâm Chính tỏ ra cực kỳ sốt sắng, không ngừng hối thúc máy bay bay nhanh lên.

“Chủ tịch Lâm, nhanh hết mức rồi”.

Từ Thiên lau mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play