Người nhà họ Lạc ôm nhau, vô cùng kích động.

“Cô Trí, cô nên ký tên rồi”, Lâm Chính nói.

Trí Băng Thanh không còn cách nào, chỉ có thể đánh liều tiến tới, liếc nhìn tờ giấy cam kết, sau đó nghiến răng cắn đầu ngón tay chảy máu, viết tên mình và in dấu tay bằng máu lên đó.

“Tốt lắm!”.

Lâm Chính gật đầu, lại hỏi: “Lúc nào tôi có thể đến sơn trang Thánh Y hủy giao ước này?”.

“Anh không cần đi!”.

Trí Băng Thanh lạnh lùng nói, sau đó đi đến lần mò trên người Trí Vũ đã hôn mê một lúc, lấy một tờ giấy cam kết ngả vàng ra, đưa tới.

“Tờ giấy cam kết này các người cầm lấy xé bỏ đi, còn tờ cam kết mới tôi sẽ về giao cho bố tôi, ông ấy xem xong hủy bỏ, chúng ta coi như không ai nợ ai! Tôi nghĩ có lẽ ông ấy sẽ tha cho cô chủ nhà họ Lạc thôi”, Trí Băng Thanh lạnh lùng nói.

“Được, tôi cũng không sợ các cô nuốt lời!”.

Lâm Chính gật đầu, giao tờ giấy cam kết cho cô ta.

Sau khi nhận lấy tờ giấy cam kết, Trí Băng Thanh dẫn người của sơn trang Thánh Y rời đi.

Trí Băng Thanh vừa đi, Lâm Chính lại ho dữ dội.

“Anh Lâm, anh không sao chứ?”.

Lạc Thiên vội vàng dìu Lâm Chính dậy.

“Không sao, tôi cần nghỉ ngơi! Tiểu Thiên, giúp tôi tìm một căn phòng sạch sẽ, sau đó bày một chiếc lò. Tôi cần một chiếc lò cao một mét năm, rộng ba thước, lấy một ít than đá tới đây, sau đó giúp tôi đi bốc vài loại thuốc… Sau khi đưa thuốc tới, trong vòng một ngày đừng quấy rầy tôi, tôi phải thanh trừ độc tố!”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Thanh trừ độc tố? Chẳng lẽ… thần độc tuyệt thế đó… vẫn chưa loại trừ sạch?”, Lạc Thiên sửng sốt.

“Ngốc, nếu dễ dàng loại bỏ như vậy thì sao có thể gọi là thần độc tuyệt thế? Chẳng qua tôi chỉ lừa Trí Băng Thanh mà thôi!”, Lâm Chính cười gượng nói.

“Vậy U Minh Sát Khu của anh… cũng là lừa cô ta?”, Lạc Thiên thận trọng hỏi.

Lâm Chính nghe vậy, suy nghĩ lại rơi vào ký ức xa xăm.

“Không, U Minh Sát Khu không phải lừa cô ta… Thể xác này là tôi đã trải qua mấy triệu loại độc dược mà luyện thành!”.

“Chính vì cơ thể này mà tôi đã trải qua cái chết gần mười lần”.

Lâm Chính khản giọng nói, ánh mắt xa xăm, nhớ lại kí ức thời xa xưa…



Trí Băng Thanh rời khỏi Giang Thành, đi chuyên cơ về sơn trang Thánh Y.

Trên đường đi, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lùng, khí lạnh bức người.

Những người khác của sơn trang Thánh Y hoàn toàn không dám bắt chuyện.

“Khốn nạn! Khốn nạn!”.

Vừa xuống khỏi máy bay, Trí Băng Thanh không kìm chế được nữa, đạp gãy cây đại thụ thô to ở bên cạnh.

Mọi người đều giật mình khiếp sợ.

May là đã rời khỏi sân bay, xung quanh không có ai.

“Cô chủ, xin cô hãy khiêm tốn một chút, dù sao chúng ta vẫn còn đang ở thế tục. Nếu gây ra rắc rối gì, Thánh Giả sẽ trách tội”, một người tháp tùng không khỏi nhắc nhở.

Trí Băng Thanh nghe vậy, tát cho người đó một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play