Lạc Thiên sững sờ, đôi mắt tối sầm. Cô ấy nhìn khuôn mặt mỗi lúc trông một đáng sợ của Lâm Chính rồi đột nhiên bật cười…Dù nước mắt vẫn rơi nhưng cô ấy cười. Một nụ cười thật đẹp.

“Cô Lạc, cô cười gì vậy?”, Băng Thanh cảm thấy nghi ngờ.

“Có một người cô yêu nguyện chết vì cô thì cô thấy có nên cười hay không?”, Lac Thiên hỏi.

Băng Thanh giật mình rồi hừ giọng: “Đó là do anh ta ngốc”.

“Tôi lại không thấy như thế?”, Lạc Thiên nói tiếp: “Nếu anh ấy chết, tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy. Cô Trí, e rằng tôi không tới sơn trang được rồi. Nếu như đó là nhiệm vụ của cô thì cô đưa thi thể của tôi về”.

“Cô nói cái gì?”, Băng Thanh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn lao về phía Lạc Thiên.

“Đừng có tới đây”, Lạc Thiên gầm lên. Trong tay cô ấy là một con dao nhỏ. Cô ấy kề con dao lên cổ mình.

“Lạc Thiên”, người nhà họ Lạc kinh hãi kêu lên. Họ thấy trong đôi mắt cô ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

“Lâm Chính vì tôi mà chết, sao tôi có thể sống một mình được. Các người tránh ra, để tôi với Lâm Chính riêng biệt một lúc…”

Người nhà họ Lạc lau nước mắt, không dám lên tiếng. Băng Thanh vừa sốt ruột vừa cuống cả lên.

Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chộp lấy con dao của Lạc Thiên. Lạc Thiên giật mình quay qua nhìn. Cô ấy thấy Lâm Chính đang ngẩng đầu mỉm cười.

“Cô đang làm chuyện ngốc nghếch gì thế?”

Lạc Thiên bàng hoàng. Cô ấy nhìn chăm chăm Lâm Chính thì thấy anh đã ngừng toát mồ hôi. Không chỉ vậy, môi của anh đã chuyển từ màu đen sang màu hồng như bình thường. Sắc mặt cũng tốt lên nhiều.

Chuyện gì vậy?

“Lâm Chính…anh vẫn ổn chứ?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.

“Tôi ổn”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, giọng nói đã không còn yếu như lúc nãy nữa.

“Cái gì?”, Trí Băng Thanh trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Anh….anh… chuyện gì vậy? Sao anh vẫn chưa chết?”

“Ai nói là tôi sẽ chết?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Lạc Thiên, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch, lấy cho tôi vài cây châm ra đây, hơn nữa bốc thêm cho tôi ít thuốc. Nhanh lên nhé”, nói xong Lâm Chính viết ra một đơn thuốc.

Lạc Thiên vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ tìm đủ cho anh. Phòng thuốc của nhà ta có những thứ này. Mau đi tìm cho thần y Lâm”, Lạc Thiên nói.

Người nhà họ Lạc vội vàng đi gom đủ những gì mà Lâm Chính cần.

Lâm Chính châm cứu cho mình, điều động chân khí và nuốt sống số thuốc được mang tới. Sau một loạt các thao tác điều trị, sắc mặt của Lâm Chính hồi phục rất nhanh. Sau lưng anh bỗng xuất hiện một mảng màu lan rộng, kỳ dị.

“Đó là độc thể được thải ra”, đám đông kinh ngạc.

“Ngại quá, thất lễ rồi”, Lâm Chính mỉm cười, cởi áo ra, để lộ cơ bắp hoàn hảo. Anh lau sạch lưng, vứt áo qua một bên và điềm đạm nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, có vẻ như thần độc tuyệt thế của cô không có tác dụng rồi”.

“Không…thể nào…không thể…”, Băng Thanh run rẩy, vội vàng lùi lại, hai con mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ba giọt thần độc tuyệt thế đấy. Vậy mà người này vẫn không chết. Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó. Dù cô ta sở hữu song độc khu thể thì cũng không thể nào chống lại được độc lực của ba giọt độc này.

“Anh đã giải độc bằng cách nào vậy?”, Trí Băng Thanh gầm lên. Cô ta như sắp phát điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play