“Cô Trí, như vậy tôi thiệt lắm”, Lâm Chính nói.

“Vì vậy, anh không dám đúng không?”, Trí Băng Thanh cười lạnh.

“Cũng không tới mức đó. Tôi mà từ chối thì chắc chắn cô sẽ cho người tới cướp dâu chứ gì?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên”, Băng Thanh hừ giọng: “Vì dù sao tôi cũng cho anh cơ hội rồi. Là do anh không biết trân trọng. Anh dám từ chối thì tôi cũng dám giết anh”.

“Vậy được, tôi đồng ý. Chúng ta sẽ đấu cái này”.

“Thần y Lâm”, người nhà họ Lạc cuống cả lên. Mặc dù bọn họ không biết Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu là gì nhưng bọn họ nghe Lâm Chính nói cô ta miễn nhiễm phần lớn với các loại độc tố thì cảm thấy da đầu tê dại. Đấu độc với một người miễn nhiễm với tất cả các loại độc tố…Vậy khác gì đấu với rùa xem ai sống lâu hơn?

“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã đứng ra vì nhà họ Lạc…nhưng cậu đừng để nguy hiểm tới tính mạng. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chúng tôi…”, Lạc Phong ngập ngừng, không biết phải nói như thế nào.

“Yên tâm đi, tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có tự tin”, Lâm Chính nói.

“Thế nhưng…”, Lạc Phong vẫn còn định nói tiếp.

Nhưng với màn y đấu cấp bậc này thì rõ ràng là Lạc Phong không thể xen vào nên đành phải âm thầm cầu nguyện cho Lâm Chính.

Lạc Thiên đưa biên bản tới. Sau khi đọc rõ nội dung thì cô gái cũng rưng rưng nước mắt: “Lâm Chính, sao anh ngốc vậy chứ. Tại sao lại đấu thứ này”.

Lạc Thiên khóc thét lên: “Cô mau dừng cuộc đấu này lại. Cô Trí, chúng tôi không đấu nữa. Tôi sẽ đi cùng cô về sơn trang Thánh Y”.

“Thật sao?”, Băng Thanh hai mắt sáng lên, cô ta khẽ cười: “Nếu vậy thì tốt quá. Còn anh ta mà đấu với tôi thì chỉ có thua thôi. Nói không chừng là chết đấy. Hà tất đúng không?”

“Lạc Thiên! Không sao, chút độc thôi, không có gì phải sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Lâm Chính”.

“Cô đứng sang một bên quan sát là được. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa lao về phía Băng Thanh: “Chúng ta bắt đầu thôi”.

“Xem ra anh vẫn không chịu từ bỏ nhỉ?”, Băng Thanh mặt tối sầm.

“Mặc dù cô thể hữu hai thể chất nhung xác thịt tôi cũng không hề kém. Kỳ độc tôi còn có thể ngăn được nên ai thắng, ai thua còn chưa biết đâu”, Lâm Chính lắc đầu.

“Đúng là điếc không sợ súng. Được! Anh đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho anh”.

Băng Thanh hừ giọng, lấy ra chiếc lọ đặt lên bàn: “Đây là thần độc tuyệt thế do sơn trang đích thân luyện chế ra. Nó là bảo vật của sơn trang, mười năm mới tạo ra được một giọt. Hơn nữa chỉ cần đổ giọt này xuống biển thôi thì có thể khiến cho mọi sinh vật chết hết. Giờ trong bình của tôi có ba giọt, tôi muốn anh uống hét. Nếu như uống xong anh không chết thì anh lợi hại!”

“Hả?”, cả hiện trường hết hồn.

“Thần độc tuyệt thế sao?”, Lâm Chính cầm chiếc bình, mở nắp ra và đưa lên mũi ngửi. Mặt anh lập tức đanh lại.

“Là tinh hoa được tạo ra từ vạn loại độc vật. Độc tố này từ xưa đến nay chưa ai đỡ lại được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Băng Thanh giật mình. Người này dựa vào mũi mà biết được trong loại độc này có bao nhiêu loại dược liệu sao…Thật đáng sợ…Nếu anh ta có thể gia nhập sơn trang thì chắc chắc là sơn trang có thể cào bằng thế sự rồi.

Băng Thanh cảm thấy kích động. Cô ta nghĩ tới việc đưa người này về sơn trang Thánh Y. Thế nhưng anh ta cố chấp như vậy thì chắc là không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play