Lâm Chính chộp lấy số châm đang bay tới. Cứ như anh đang hái sao vậy, mỗi một cây châm lập tức biến mất.

Có bao nhiêu châm bay tới thì bị anh chộp bấy nhiêu. Trong nháy mắt, toàn bộ số châm đã biến mất. Không còn thấy bất kỳ một cây nào nữa.

Lâm Chính đứng đó, lẳng lặng nhìn người của sơn trang, sau đó đưa hai tay lên, xòe bàn tay ra.

Keng keng…Châm rơi ra từ tay anh, lóe sáng. Đó chính là số châm mà anh đã đỡ được. Hàng trăm cây châm rơi xuống như một dải ngân hà, lấp lánh đẹp đẽ…

Bịch…Trí Vũ ngồi phịch ra đất. Trí Băng Thanh cũng tái mặt, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.

“Anh ta đỡ được hết sao?”, người nhà họ Lạc trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong. Đúng là xuất quỷ nhập thần mà.

“Tốt quá rồi”, Lạc Thiên mừng rớt nước mắt

“Thưa cô…”, Trí Vũ quay lại lầm bầm.

“Trí Vũ, anh làm gì vậy? Còn không mau đứng dậy. Anh chưa thua. Chúng ta đấu châm, anh ta có thể đỡ được châm của anh thì lẽ nào anh lại không làm được điều tương tự. Chỉ cần anh có thể đỡ được châm của anh ta thì ít nhất cũng là hòa mà”, Băng Thanh quát lớn.

“Đúng vậy”

Trí Vũ lấy lại ý trí, đứng dậy nhìn Lâm Chính: “Chỉ cần tôi đỡ được châm của anh thì chúng ta hòa. Tôi vẫn chưa thua”.

“Vậy sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn Trí Vũ, sau đó lấy một cây châm ra, điềm đạm nói: “Anh đã muốn đỡ châm của tôi thì mong anh dùng toàn lực nhé”.

“Đừng nói nhiều nữa, tôi sẽ để anh biết không dễ động vào người của sơn trang như vậy đâu. Ra tay đi”, Trí Vũ bặm môi, hét lớn.

“Vậy thì xem cho kỹ đây”, Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, chỉ búng ra một cây châm.

Vụt….Cây châm đột nhiên biến mất trong không gian.

Băng Thanh thất sắc. Lúc này cô ta mới ý thức được có gì đó không ổn. Trí Vũ nín thở, thất thần. Rõ ràng là anh ta không nhìn rõ đường đi của cây châm. Cứ như nó biến mất trong không gian vậy.

“Châm đâu rồi?”, Trí Vũ nhìn Lâm Chính.

“Ở phía sau anh ấy”, Lâm Chính nói.

“Phía sau tôi sao?”, Trí Vũ không hiểu vội quay lại nhìn thì mới phát hiện ra có một cây châm ghim ngay vào chiếc kiệu phía sau mình.

“Ha ha, với châm thuật của anh mà đòi đấu với sơn trang Thánh Ý sao? Nực cười. Ha ha…”, Trí Vũ bật cười ha ha đầy vẻ khinh thường.

Đúng lúc này Lâm Chính nói: “Anh chắc chứ?”

Nụ cười tắt lịm, Trí Vũ cảm thấy có gì đó sai sai: “Ý của anh là gì?”

“Nhìn ngực anh đi?”, Lâm Chính nói.

Trí Vũ cúi xuống nhưng không thấy gì. Bỗng nhiên anh ta ý thức ra được điều gì đó bèn cởi áo ra. Lúc này đám đông mới nhìn rõ trước ngực và sau lưng anh ta có một lỗ nhỏ rất mới.

Châm đâm xuyên ngực rồi…

Một châm đâm xuyên ngực. Trí Vũ trố tròn mắt, đang định nói gì đó thì cảm nhận được cơ thể dần bị rút sức. Anh ta đổ rầm ra đất, bất tỉnh.

“Trí Vũ đại nhân”, những người phía sau của sơn trang gầm lên, vội đỡ Trí Vũ dậy và tiến hành trị thương cho anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play