Bọn họ á khẩu.

“Nếu đã không có thì để bạn của cháu thử không được sao?”

“Được, nếu đã vậy thì để người bạn này thử đi. Thua rồi chúng ta ra tay cũng chưa muộn. Hôm nay có chú ở đây, đừng hòng ai có thể đưa được cháu đi”, Lạc Phong lên tiếng.

“Cảm ơn chú”, Lạc Thiên cảm động lắm.

Nhà họ Lạc làm vậy thực ra không phải quá quan tâm tới Lạc Thiên mà là vì đối phương đúng là ức hiếp người quá đáng. Trong ngày đại tang mà cưỡi ngưạ mặc đồ đỏ đòi rước dâu. Vậy khác gì đạp nhà họ Lạc xuống đất mà sỉ nhục.

“Thú vị đấy”, cô gái nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai trước mặt: “Anh nói đi, anh muốn đấu thế nào, tùy anh chọn”.

“Làm theo quy định của các người đi, để tránh các người thua lại trở mặt”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn, anh khinh thường sơn trang Thánh Y của chúng tôi hay gì?”

Trí Vũ tức giận gầm lên: “Nếu đã chán sống thì tôi sẽ tác thành cho anh. Chúng ta đấu châm. Tôi sẽ dùng châm đâm xuyên mệnh mạch để anh về nơi suối vàng”.

“Châm à? Được! Vừa hay tôi cũng biết đôi chút”, Lâm Chính gật đầu.

“Lâm Chính, không thành vấn đề chứ? Nếu như quá nguy hiểm thì thôi, tôi đi cùng bọn họ”, Lạc Thiên cuống cả lên.

Rõ ràng là Trí Vũ muốn liều mạng. Cô ấy không muốn Lâm Chính vì mình mà gặp nguy hiểm.

“Không sao Lạc Thiên, cô qua bên kia nghỉ ngơi. Tôi sẽ đuổi họ đi nhanh thôi”, Lâm Chính cười, sau đó nói với Trí Vũ: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi”.

“Được”, Trí Vũ hừ giọng, vung tay.

Vụt…Châm bạc xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta sáng rực.

Nhà họ Lạc thất kinh. Chỉ nhìn từ hình dáng thì có thể biết châm của Trí Vũ không phải làm từ chất liệu thông thường.

“Lúc đi hơi vội nên châm để ở nhà mất rồi. Có ai có không, cho tôi mượn”, Lâm Chính nói.

“Tôi có”, một người nhà họ Lạc đưa một túi châm cho Lâm Chính.

Lâm Chính mở ra, đối phương thấy vậy bèn bật cười: “Hóa ra đây là châm thêu à?”

“Ha ha, đây là châm bạc sao? Châm sắt thì có?”

“Lấy châm thêu hoa ra để đấu à?”, tiếng cười vang lên không ngớt.

Lạc Thiên chau mày, trố tròn mắt nhìn túi châm: “Châm này anh lấy từ đâu ra vậy? Anh đùa à? Mau đi lấy loại châm tốt nhất mang tới đây”.

“Vâng vâng…”, người kia vội vàng chạy đi.

Lâm Chính bật cười: “Không cần đâu, tôi dùng châm này đấu với anh ta cũng được”.

“Hả?”, đám đông thất kinh.

“Anh bạn, đây không phải là châm bạc gì đâu”, Lạc Phong vội vàng nói.

“Không sao. Đối phó với bọn họ không cần dùng châm còn được nữa là. Huống hồ giờ có châm ở đây”, Lâm Chính nói.

Dứt lời, đám người của sơn trang Thánh Y như muốn phát điên.

“Được. Được lắm, thật không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ ngông cuồng như vậy. Hôm nay không giết chết kẻ này, không bảo vệ được sự tôn nghiêm của sơn trang thì anh đừng có quay về sơn trang nữa rõ chưa”, Băng Thanh lạnh lùng nói.

“Cô yên tâm, lát nữa sẽ chỉ còn lại xác của kẻ này thôi ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play