Thủ đoạn của người đàn ông trung niên cực kỳ đặc biệt. Ông ta vung tay, một làn sương lan ra, hai nắm tay đấm vào mặt đất, lập tức có nhiều gai băng nhô lên từ mặt đất.

Một quyền một cước lại có thể làm đóng băng cả vùng đất nóng cháy.

Hắc Hỏa thấy vậy, vẻ mặt sa sầm.

“Hóa ra là người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành! Không ngờ các người cũng có hứng thú với dị hỏa!”.

“Ha ha, dị hỏa ở đây đều là bảo bối, luyện đan chế tạo vũ khí đều là thượng đẳng, sao có thể không muốn?”.

Người đó cười lớn, tấn công về phía Lâm Chính dồn dập như nước lũ.

Lâm Chính cật lực chống đỡ.

Mặc dù quanh người anh toàn là lửa, nhưng dưới sự che phủ của lớp sương khủng khiếp của ông ta, lửa hoàn toàn không lan tới được.

Đòn tấn công của ông ta đã khắc ngọn lửa của anh.

Hai bên giao đấu trong chốc lát, trên người Lâm Chính đã phủ một lớp sương lạnh.

Người đàn ông trung niên nắm bắt cơ hội, tấn công tới.

Lần này Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.

Ầm ầm ầm…

Chiêu thức của Lâm Chính bị hóa giải. Người đàn ông trung niên tấn công tới tấp, nắm đấm của ông ta bao phủ những luồng lực băng hàn dày nặng đánh lên người Lâm Chính, ngực Lâm Chính lập tức kết thành băng.

Thậm chí khí ý hàn băng đáng sợ suýt thẩm thấu vào da thịt của Lâm Chính, đến thẳng lục phủ ngũ tạng, dường như muốn đóng băng tim của anh…

Lâm Chính liên tục lùi về sau, không ngừng ho khan.

Nhưng anh lại không ho ra máu, mà thứ nôn ra lại là mấy viên máu băng.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm trọng.

Nếu còn đánh tiếp, e rằng máu trong cơ thể anh sẽ đóng băng.

“Cậu trai trẻ, cậu không phải đối thủ của người này, để chúng tôi đối phó với ông ta!”.

Bạch Viêm và Hắc Hỏa thấy Lâm Chính liên tục lùi lại bèn xông tới, ngăn chặn người đàn ông trung niên.

“Chi viện cho đại nhân!”.

Ngạo Ưng hét lên, dẫn theo người bao vây.

Hai ông lão bảo vệ Lâm Chính, vừa chiến đấu vừa lùi, có vẻ cũng không chống đỡ được.

Bọn họ đã tiêu hao quá nhiều khi chiến đấu với Lâm Chính.

Bây giờ bọn họ lại bị nhiều cao thủ vây công, trong đó còn có người tu luyện thuật Băng Hàn đến đại thành, cho nên chống đỡ rất khó khăn.

“Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ chết!”.

Dịch Tiên Thiên sốt ruột, lập tức sai cao thủ của Thương Minh đến giúp.

Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không cứu nguy được.

“Chàng trai trẻ, vừa rồi cậu đã tiêu hao quá lớn, vả lại cậu cũng vừa mới có được thuật Hỏa Viêm, chưa khống chế sức lửa được thành thạo, đương nhiên không phải đối thủ của người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành. Chúng ta cứ đấu như vậy chỉ có một đường chết, bây giờ cách để sống sót chỉ có một, cần cậu làm, chúng tôi sẽ yểm hộ cho cậu!”, lúc này Bạch Viêm khẽ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play