Cậu Huyết may sao vẫn còn tránh kịp, áo bị lửa thiêu đốt. Hắn vội vàng cởi áo choàng ra, thoát được một kiếp.

Đao Mặc Long thì chậm một bước. Đợi đến khi anh ta phản ứng được thì nửa bên thân đã bị thiêu cháy, người bị sóng lửa đẩy ra xa, ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn kêu gào trên mặt đất.

Ai nấy đều biến sắc.

“Sao lại vậy? Thần… Thần y Lâm lại mạnh đến thế?”, Ngạo Ưng gần như không dám tin vào mắt mình.

“Cơ thể võ thần? Chúng ta… Chúng ta lấy gì để phá cơ thể võ thần?”, cậu Huyết sợ hãi, run giọng nói.

“Sợ cái gì? Khởi động cơ thể võ thần cần phải tiêu hao sức lực. Cậu ta không thể duy trì cơ thể võ thần đó mãi, nếu không, cậu ta sẽ kiệt sức mà chết! Huống hồ trên đời này có rất nhiều cách để phá cơ thể võ thần, các cậu tưởng cậu ta là tồn tại vô địch sao?”.

Người đàn ông trung niên ở phía sau lạnh lùng nói.

“Dù là như vậy, chúng tôi cũng không thể đối kháng với cơ thể võ thần! Ông bảo chúng tôi phải làm sao?”, cậu Huyết không khỏi quay đầu phản bác.

“Phế vật đúng là phế vật! Xem ra vẫn phải để tôi đích thân ra tay!”.

Người đàn ông trung niên giận dữ quát lên, bước tới trước.

Ở bên này Lâm Chính đã đi đến trước mặt Đao Mặc Long, đứng trên cao nhìn xuống Đao Mặc Long lăn lộn trên mặt đất.

“Cứu tôi! Cứu tôi!”.

Đao Mặc Long hét lên, giãy giụa muốn đứng dậy chạy đi, nhưng khí thế của Lâm Chính đè ép lên người anh ta khiến anh ta không thể đứng dậy.

“Thần… Thần y Lâm, xin anh tha cho tôi một con đường sống! Cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống… Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!”.

Đao Mặc Long run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nói.

“Bây giờ mới xin tha thì có tác dụng gì? Rõ ràng anh đã rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đã có thể thoát thân, nhưng anh lại vì lợi ích mà quay ngược trở về, còn định giết tôi, làm sao tôi có thể tha cho anh?”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì mà nói: “Bất cứ ai có ý định giết tôi, tôi đều sẽ diệt trừ kẻ đó! Anh nói xem, tôi dựa vào đâu mà tha cho anh?”.

“Anh…”, Đao Mặc Long á khẩu.

Ngay sau đó, Lâm Chính bóp cổ Đao Mặc Long, nâng anh ta lên bằng một tay, quay mặt về phía đám người kia.

Đao Mặc Long điên cuồng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.

“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”.

Anh ta điên cuồng hét lên.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu ai còn đối địch với tôi thì sẽ có kết cục như vậy!”.

Nói xong, Lâm Chính đột nhiên dùng sức.

Vù!

Một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay Lâm Chính, trong nháy mắt lan ra toàn thân Đao Mặc Long.

“A!”.

Đao Mặc Long hét lên xé ruột xé gan, giãy giụa như điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play