“Xé xác? E rằng cô không làm được nữa rồi! Hãy để tôi thưởng thức cơ thể của cô, nghe tiếng la hét thảm thiết và xin tha của cô đi!”.
Thẩm Man liếm môi, nheo mắt đi về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Đôi mắt cô ta mở to: “Ông làm gì hả? Đứng lại… Ông đừng có lại gần! Đứng lại!”.
Nhưng sao Thẩm Man có thể nghe cô ta chứ?
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng hoảng hốt.
Cô ta thà chết cũng không muốn bị loại người này làm nhục.
Thần Hỏa Thánh Nữ siết chặt nắm tay, thầm tích luỹ một ngọn lửa.
Cô ta biết mình không thể giết người này được nữa, chuyện đến nước này thì chỉ có thể tự vẫn để giữ gìn sự trong sạch.
“Thánh Nữ đại nhân, là tôi hại cô!”.
Dịch Tiên Thiên nước mắt nước mũi ròng ròng.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ căng cứng, nhìn chằm chằm Thẩm Man đang lại gần, quyết định ra tay tự đánh cho đầu mình nát bét.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thiên Viêm Đại Trận ở ngoài phòng bỗng vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.
Mặt đất và căn phòng đều rung lên.
Mọi người trong phòng đều bị sự rung chuyển bất ngờ làm cho ngã nghiêng ngả, đến khi ổn định cơ thể mới phát hiện ra Thiên Viêm Đại Trận đã dừng lại.
“Cái gì?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Thẩm Minh cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.
Sau đó một bóng dáng đi vào.
“Thần y Lâm?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người ra.
Mọi người trong phòng đều trố mắt ra.
Lâm Chính… còn sống rời khỏi Thiên Viêm Đại Trận sao?
Hơn nữa toàn thân anh không có bất cứ dấu vết bị bỏng nào.
Nhưng làn da anh đã đỏ ửng, hai mắt phun ra tia lửa, nhiệt độ cả người rất cao. Lúc anh bước vào phòng, ngay cả mặt sàn cũng bị chưởng chân của anh làm cho rộp lên.
Còn quần áo của anh cũng bị đốt sạch, nếu không phải trước khi xuống trận anh để lại những thứ quan trọng ở trong phòng, thì e là mọi thứ đã bị đốt thành tro rồi.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cơ thể như thiên sứ của Lâm Chính, trái tim run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT