“Dùng châm để gia tăng sức mạnh sao? Anh cẩn thận, đừng để bị thương. Nếu không đánh được thì bỏ chạy, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi thứ quái vật này”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Lâm Chính không thể chết ở đây được. Nếu không, không ai có thể cứu được người của đảo Thần Hỏa hết.

Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục ghim châm. Khoảng 3,4 phút sau, cánh tay phải của anh đã được ghim hàng trăm cây châm, trông vô cùng đáng sợ. Thế nhưng anh vẫn chưa dừng lại, vẫn ghim tiếp lên tay trái.

Tốc độ ban đầu khá nhanh nhưng sau đó mỗi nhát châm ghim xuống dần trở nên khó khăn hơn. Rõ ràng là anh phải vận động chân khí mới có thể ghim trúng được. Không chỉ có vậy, Lâm Chính cũng bắt đầu thở dốc. Mồ hôi nhễ nhại. Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh sững sờ.

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Thần Hỏa Thánh Nữ chau mày, cảm thấy khó hiểu.

“Mọi người sẽ biết nhanh thôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Cứ thế thêm tầm 10 phút trôi qua. Cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại. Cánh tay trái của anh cũng được ghim kín châm bạc. Nhìn từ xa anh giống như đang mặc một chiếc áo bằng châm, vô cùng quỷ dị.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Lâm Chính bắt đầu dùng lửa hơ lên mỗi cây châm. Châm bạc từ từ nóng dần. Nhiệt độ cao khiến chúng bốc khói.

“Hả?”, ông cụ ở bên cạnh bừng tỉnh, trố tròn hai mắt.

“Ổn rồi”, Lâm Chính thở phào, nhìn cánh tay trái của mình và khẽ siết lại.

“Tay của anh?'”, Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở, cảm nhận được điều bất ổn. Lâm Chính nhìn chăm chăm người máy, đột nhiên anh trở nên dữ dằn hơn. Anh bước tới.

Khi còn cách tầm ba mét, Lâm Chính nhanh chóng áp sát người máy, tay trái đập thẳng vào đầu của nó.

Rầm…Cánh tay phát ra thần hỏa ghê người. Cú đấm mang theo ánh sáng với sức mạnh khủng khiếp.

Thần Hỏa Thánh Nữ sợ hãi.Ông cụ cũng đứng bật dậy. Người máy không kịp phản ứng đầu bị đánh trúng.

Rầm…Đầu của người máy giống như một quả dưa, bị nổ tung…

Đám đông trố tròn mắt.

Người máy chao đảo, đổ rầm ra đất. Bụi mù bay khắp không gian. Cơ thể đen xì của nó không còn cử động được nữa. Phần đầu nát vụn, để lộ ra những thiết bị máy móc kỳ lạ ở bên trong.

Những thứ này có màu bạc, trông vô cùng đặc biệt khiến Lâm Chính phải chú ý. Khoa học kỹ thuật hiện đại đã rất tân tiến rồi. E rằng không có ai làm ra những thứ như thế này nữa.

Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ ở phía sau trố tròn mắt. Một đấm đã có thể đấm nổ người máy đáng sợ kia rồi sao?

Đám đông không ngờ Lâm Chính lại dứt khoát như vậy. Bọn họ tưởng rằng chắc là anh và người máy cũng phải chiến đấu vài hiệp quyết liệt, thật không ngờ lại đơn giản như thế.Lâm Chính ngồi xuống, rút châm ra. Cánh tay đỏ rực của anh bỗng trở nên đen kịt, trông vô cùng đáng sợ.

“Đây chính là y võ của anh sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lên tiếng.

“Sao nào? Lợi hại chứ?”, Lâm Chính mỉm cười

“Đúng là rất đáng sợ, nhưng so với sư tôn thì anh vẫn chưa là gì”. Thần Hỏa Thánh Nữ ngạo mạn nói.

“Nhưng nếu cho tôi thềm 10 năm thì lại khác đấy”, Lâm Chính nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Cô ta đồng ý với điều đó, hay nói cách khác là không tìm được cớ để phản bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play