“Không phải là coi thường anh, để tôi nói cho anh biết vậy. Sư phụ từng quen biết rất nhiều bậc đại năng tu luyện Viêm Thuật, trong đó có không ít người muốn mượn dùng hỏa chủng để tu luyện. Nhưng trong số những người này, người nắm giữ hỏa chủng lâu nhất sau khi nuốt vào cũng chỉ cầm cự được 30 giây. Thần y Lâm, anh không tu luyện Viêm Thuật, tôi nghĩ chắc chắn là anh dám nuốt, nhưng chẳng nghĩa lý gì đâu. Anh cùng lắm chỉ cầm cự được bốn năm giây, nhưng thực ra ở nơi hung hiểm như Lưu Viêm Trũng thì bốn năm giây hiển nhiên là không đủ. Tôi khuyên anh đừng đến Lưu Viêm Trũng mạo hiểm làm gì”, Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

“Đây là ý của cô hay là ý của Thần Hỏa Tôn Giả?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Có thể nói là ý của cả tôi và sư phụ”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói: “Sư phụ không giỏi khuyên nhủ, ông ấy bảo tôi đến không phải thực sự muốn giúp anh, mà là muốn tôi đến khuyên anh. Ông ấy muốn tôi cho anh thấy uy năng của hỏa chủng, để anh biết khó mà lui. Trên thực tế, hỏa chủng có thể bảo vệ tính mạng của anh, nhưng thực lực của anh không đủ, nên nó cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được. Sư phụ muốn tôi nói cho anh biết sự hạn chế của hỏa chủng, để anh từ bỏ suy nghĩ đến Lưu Viêm Trũng. Ít nhất cũng không cần vì Thiên Hỏa gì đó mà liều mạng”.

“Hóa ra là vậy”.

Lâm Chính gật đầu, sau đó dứt khoát nhét hỏa chủng vào miệng.

“Thần y Lâm!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt kêu lên.

Nhưng Lâm Chính đã nuốt nó.

Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, miệng há ra, khuyên nữa cũng vô ích.

Hỏa chủng vào bụng, làn da Lâm Chính bắt đầu trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra rất nhiều khói.

Anh mở to mắt, nhìn trân trân về phía trước với vẻ khó tin, hơi thở dồn dập, mũi miệng phun ra rất nhiều khói trắng.

Một lát sau.

Phịch!

Lâm Chính quỳ xuống đất, hai tay chống người, thở lấy thở để.

“Nóng! Nóng! Nóng!”.

Lâm Chính vừa thở vừa nói.

“Thần y Lâm, nếu anh không chịu nổi thì hãy vận khí nôn hỏa chủng ra đi”, Thần Hỏa Thánh Nữ quát.

Lâm Chính vẫn thở hổn hển, không ngừng kêu gào đau đớn, nhưng… không có ý định nôn ra…

“Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.

“Không… không được… Cố… cố thêm chút nữa…”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

“Cố?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ tỏ vẻ khó tin.

Cô ta nhìn thời gian, còn chưa được 10 giây.

Nhưng… sắp 10 giây rồi mà Lâm Chính vẫn không từ bỏ sao?

Người này quả nhiên có tố chất sức khỏe phi phàm, nghe sư phụ nói hình như anh ta là cơ thể võ thần thì phải.

Nếu dùng cơ thể võ thần để chống lại uy năng của hỏa chủng… thì cũng có thể cầm cự được một chút thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play