Có thể đấu tay đôi với Thần Hỏa Tôn Giả thì phải có thực lực khủng khiếp đến mức nào chứ?

“Sao vậy? Thần y Lâm cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng lấy báu vật sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả tò mò hỏi.

“Tôi nghe nói trong Lưu Viêm Trũng có một thứ gọi là “Thiên Hỏa”, tôi đã hỏi công hiệu của nó, có lẽ sẽ trị được vết thương của tôi. Tôn Giả, tôi định đến đó xem sao, nhưng nếu đối phương quá mạnh thì thôi vậy”, Lâm Chính nói.

“Hóa ra là thế, nếu thần y Lâm muốn đến Lưu Viêm Trũng thì tôi sẽ giúp cậu”.

“Tôn Giả đồng ý đi cùng tôi sao?”, Lâm Chính mừng rỡ hỏi.

Nếu có Thần Hỏa Tôn Giả trợ giúp, thì chẳng phải chuyến đi này sẽ mã đáo thành công sao?

Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu.

“Tôi nói rồi, nơi đó tôi còn không muốn nhắc đến, sao có thể đi được chứ? Thần y Lâm, cậu đi một mình đi, nhưng cậu không cần lo lắng, tôi sẽ đưa cho cậu một món đồ bảo mệnh”.

“Là gì vậy?”.

“Hỏa chủng”.

Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng đáp.

“Hỏa chủng là cái gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Đó là một thứ bảo vệ cơ thể, cậu nắm giữ hỏa chủng thì sẽ không bị các chân hỏa thần hỏa trong Lưu Viêm Trũng ăn mòn, không đến mức bị thiêu thành tro, gần giống như một loại phù hộ thân. Nhưng… hỏa chủng này không phải người bình thường có thể nắm giữ được”, Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.

“Tại sao lại vậy?”.

“Bởi vì khi nắm giữ hỏa chủng, nhiệt lượng của hỏa chủng sẽ xâm nhập vào cơ thể của người nắm giữ trong chớp mắt. Người nắm giữ sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị thần hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, người bình thường có thể nắm được mấy giây đã cảm thấy không dễ dàng gì. Người có ý chí không kiên cường sẽ lập tức vứt bỏ nó. Nếu thần y Lâm không có ý chí khác người, thì đừng động vào hỏa chủng này. Bởi vì không ít người đã bị hỏa chủng làm cho tinh thần suy sụp, thậm chí có người do thực lực không đủ, bị hỏa chủng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng. Nên nếu cậu muốn nắm giữ thứ này thì hãy suy nghĩ kĩ càng”, Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói.

Lâm Chính trầm ngâm.

Một lát sau anh mới bình thản nói: “Bây giờ hỏa chủng đang ở đâu?”.

“Cậu thực sự muốn sao?”.

“Tôi chắc chắn lửa ở Lưu Viêm Trũng còn đáng sợ hơn hỏa chủng, nếu vậy thì tại sao không thêm một lớp bảo đảm chứ?”.

“Cũng chưa chắc, sở dĩ hỏa chủng bảo vệ được cậu, không để lửa ở Lưu Viêm Trũng xâm nhập ăn mòn, là vì ngọn lửa của hỏa chủng cao quý hơn mạnh mẽ hơn. Bây giờ hỏa chủng đang vào thời kỳ ngủ đông, nên cậu có thể nắm giữ, nếu nó thức tỉnh… thì chẳng khác nào một quả bom, sẽ khiến cậu tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn nào, cậu hãy nghĩ cho kĩ”, Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.

“Ông yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi”.

“Nếu vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa, ngày mai tôi sẽ bảo Thánh Nữu mang hỏa chủng đến cho cậu. Lần này để Thánh Nữu đi cùng cậu đến Lưu Viêm Trũng đi. Nếu trên đường đi hỏa chủng xảy ra tình huống đột xuất, thì ít nhất cô ấy cũng có thể giải quyết giúp cậu”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

Lâm Chính ngập ngừng một lát rồi gật đầu: “Cũng được, cảm ơn ý tốt của Tôn Giả”.

Lâm Chính tắt điện thoại, ngày hôm sau, quả nhiên Thần Hỏa Thánh Nữ đến Giang Thành.

Trong trang viên.

Thần Hỏa Thánh Nữ lấy một chiếc hộp sắt màu đen ra, đưa cho Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play