Lâm Chính nghe thấy vậy bèn suy nghĩ.

“Lâm Chính, tôi nói thế này. Nếu như nhà họ Lâm có được Hồng Mông Huyền Thiết thì tốt nhất cậu đừng đối đầu với bọn họ nữa. Nghe nói binh khi được luyện từ Hồng Mông Huyền Thiết mang sức mạnh long trời lở đất, không ai có thể địch được. Nếu như cậu đối đầu với họ thì chỉ có chết thôi. Cậu ưu tú như vậy, hà tất phải tự đào hố chôn mình vì một chuyện không đáng”, Lâm Tán nói.

Hồng Mông Huyền Thiết có uy lực đáng sợ như vậy sao? Lâm Chính chau chặt mày, hỏi: “Nếu như tôi có được Hồng Mông Huyền Thiết thì sao?”

Lâm Tán nín thở, một lúc sau ông ta đáp lại: “Vậy thì đó là họa của nhà họ Lâm…là đại nạn đại kiếp của chúng tôi…”

Lâm Chính tin nếu anh có được vật đó thì anh sẽ thử với nhà họ Lâm trước. Thế nhưng Lâm Tán cho rằng nhà họ Lâm cùng lắm sẽ gặp đại nạn thôi chứ không tới mức bị diệt vong.

Hoặc là họ sẽ có thể hồi sinh theo cách khác…Đó cũng là lý do ông ta dám nói ra mà không hề sợ hãi.

“Được rồi, hôm nay ông ở đây nghỉ ngơi đi. Trước khi đại hội diễn ra, tôi sẽ không thả ông đâu”, Lâm Chính nói.

“Cậu không giết tôi nữa à?”, Lâm Tán hỏi.

“Tôi nói rồi. Chỉ cần ông chịu hợp tác thì tôi sẽ không giết ông. Ông đã nói ra rồi thì đương nhiên là tôi giữ lời hứa”, nói xong Lâm Chính quay người rời đi.

Lâm Tan lẳng lặng nhìn theo. Ông ta khẽ thở dài: “Đây là vận mệnh hay là kiếp nạn của nhà họ Lâm không biết?”

“Haizzz…”

Đương nhiên là Lâm Chính có hứng thú với Hồng Mông Huyền Thiết. Thế nhưng anh cũng tin không dễ gì có được thứ đó, chắc chắn là phải tốn nhiều công sức tìm kiếm. Và điều đó sẽ không thể tránh khỏi việc tàn sát. Thế nên anh phải sớm có sự chuẩn bị.

Chỉ có điều thông tin liên quan tới thứ này ít quá. Hơn nữa những người hiện tại biết về nó cũng không nhiều. Lâm Tán cũng đã nói rồi, nhà họ Lâm là gia tộc đầu tiên biết được nó nằm ở hoang mạc Đại Tây. Nói cách khác, nhà họ Lâm chắc chắn có thông tin liên quan tới Hồng Mông Huyền Thiết.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn gọi Trương Thất Dạ.

“Ma Quân đại nhân gần đây có rảnh không?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Cậu Lâm có gì dặn dò cứ nói, hà tất phải vòng vo”, Trương Thất Dạ lên tiếng. Ông ta là người thẳng thắn, nên đương nhiên là không thích lòng vòng.

“Được lắm. Tôi muốn nhờ ông giúp tôi điều tra một chuyện liên quan tới gia chủ Lâm Thị”, Lâm Chính đáp lại.

“Gia chủ Lâm Thị sao?”, Trương Thất Dạ tái mặt.

“Sao thế? Không dám à?”

“Có gì mà không dám. Mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng không tới mức không dám”, Trương Thất Dạ lắc đầu.

Mặc dù ông ta là Ma Đạo Thần Quân nhưng thực lực của nhà họ Lâm cũng không phải dạng tầm thường. Thực lực của ông ta mà đối đầu với nhà họ Lâm thì cũng một chín một mười. Thế nên Trương Thất Dạ thường không chủ động đi gây sự nếu không phải là bất đắc dĩ.

“Yên tâm đi, ông sẽ không sao đâu. Trước khi ông xuất phát tôi sẽ luyện cho ông vài viên Bảo Mệnh Đan, có thể giúp ông hồi phục thương thế và gia tăng thực lực lên gấp nhiều lần. Có chúng, chắc chắn ông có thể phá được chướng ngại vật của nhà họ Lâm. Không ai có thể ngăn ông lại hết”, Lâm Chính cười nói.

Trương Thất Dạ vui mừng: “Nếu được như vậy thì tôi còn gì phải sợ chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play