Chạy đã là điều không thể nữa rồi. Ai muốn bỏ chạy thì đều bị Thần Hỏa Tôn Giả giết chết ngay. Bọn họ chỉ biết liều mạng chiến đấu dù biết kết quả không thể thay đổi.

Người nhà họ Lâm nhanh chóng bị giết sạch, chỉ còn lại người đội trưởng. Cơ thể hắn bị nướng đỏ. Hắn nằm đó, thở dốc, mất hoàn toàn khả năng chiến đấu.

“Tôn giả! Giữ một người sống, còn lại giết cả rồi”, Thần Hỏa Tôn Giả bước tới.

“Đưa người này về, hỏi cho ra bọn họ là ai và kẻ đứng sau lưng là ai. Tôi muốn báo thù”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh giọng.

“Vâng”, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng tức lắm. Lâm Chính bị đánh thành ra như vậy thì có nghĩa là cũng không thể trị thương được cho cô ta. Nếu Lâm Chính có mệnh hệ gì thì chẳng ai có đủ khả năng chữa trị cho cô ta. Chuyện này không thể bỏ qua được.

Ngoài người đội trưởng thì tiểu đội Thích Long của nhà họ Lâm đã bị giết sạch. Thần Hỏa Tôn Giả đưa người đội trưởng về trang viên. Đám người Nguyên Tinh, Từ Thiên đang thu dọn tàn cục.

“Thần y Lâm đâu? Cậu ta thế nào rồi?”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng hỏi.

Đám người Nguyên Tinh nghe thấy vậy vội ngồi phụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Tôn Giả, cậu Lâm…cậu ấy…tình hình tệ lắm…đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi…hix hix…”

“Khốn nạn”, Thần Hỏa Tôn Giả nội giận, ném người đội trưởng cho Nguyên Tinh.

“Hỏi cho ra nhẽ giúp tôi”, nói xong ông ta đưa Thần Hỏa Thánh Nữ tức tốc tới Huyền Y Phái.

Bên ngoài Giang Thành…

Một người nhà họ Lâm nói hét vào bộ đàm gọi tiểu đội của mình. Thế nhưng không có bất kỳ sự phản hồi nào.

“Sao lại thế này?”, người này tái mặt, cảm giác có gì đó không ổn bèn gọi cho gia chủ.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.

“Đại nhân, có chút vấn đề, tôi không liên hệ được với tiểu đội. Bọn họ xâm nhập vào Giang Thành rồi dường như biến mất luôn vậy. Không có bất kỳ tín hiệu gì”, người này đáp lại.

“Cái gì?”, người phụ trách của nhà họ Lâm thất kinh.

“Cậu…không nhầm đấy chứ? Không liên hệ được bất kỳ ai sao?”

“Vâng đại nhân, không liên hệ được với bất kỳ ai. Bị mất liên lạc hoàn toàn”.

“Có phải thiết bị của cậu bị hỏng không?”

“Không thể ạ. Tôi đã kiểm tra rồi, không hè bị hỏng, đường truyền cũng rất tốt trừ khi…”

“Không thể nào…”, người này còn chưa nói hết thì người phụ trách đã gào lên: “Đội quân tôi cử đi là đội quân tinh nhuệ nhất, đủ khả năng đánh sụp cả một thành phố thì sao có thể không đối phó nổi với một thần y Lâm chứ. Không thể nào”.

Người kia không dám nói gì. Người phụ trách trầm giọng: “Nghe đây, cậu lập tức vào Giang Thành, đi tìm tung tích của đám người đó”.

“Đại nhân…điều này…”

“Bớt nói nhảm lại, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không nghe ngóng được thông tin của họ thì cậu cứ ở lại Giang Thành cho tôi”, nói xong, đầu dây bên kia tắt máy.

Người nhận lệnh nghe thấy vậy thì mặt tái mét, nhìn về Giang Thành ở phía xa. Hắn run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng đi tới.

Cùng lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã tới học viện. Lâm Chính được sắp xếp ở phòng đặc biệt để tiếp nhận điều trị.

Đợi đến khi ông ta tới nơi thì đám người Tần Bách Tùng đang tiến hành phẫu thuật cho anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play