“Tru di cửu tộc?”.

“Sao có thể thế được!”.

Nguyên Tinh tức đến mức mặt đỏ bừng, run rẩy cả người: “Gia tộc chính Lâm Thị thật là kiêu căng! Sao bọn họ dám làm như vậy?”.

“Không thể tha thứ!”.

“Cậu Lâm, chúng ta liều mạng với bọn họ!”.

“Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ!”.

“Bọn họ nghĩ Dương Hoa chúng ta dễ ức hiếp sao?”.

Mọi người vô cùng tức giận, ai nấy nổi trận lôi đình.

Suy cho cùng, nếu là như vậy thì lần này gia tộc Lâm Thị không những muốn đối phó với Lâm Chính, mà còn đối phó với cả bọn họ!

Nhà họ Lâm thật ác!

“Không tồi! Không tồi!”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, châm điếu thuốc, không nói gì.

“Hối hận rồi phải không?”.

Tâm trạng Lâm Tán dường như đã tốt hơn nhiều, cầm tách trà lên uống một ngụm, cười nói: “Thần y Lâm, bây giờ có phải cậu hối hận vì đã đối đầu với nhà họ Lâm không? Nếu có thể quay lại, cậu nhất định không dám kiêu căng với nhà họ Lâm nữa chứ gì? Ha, chỉ tiếc trên đời này không có thuốc hối hận!”.

“Ông nhầm rồi”, Lâm Chính thở ra khói thuốc.

“Cái gì?”, Lâm Tán sửng sốt.

“Từ lúc bắt đầu, không phải tôi chọc giận nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm chọc giận tôi! Tôi và nhà họ Lâm có thù hận rất sâu đậm, chỉ tiếc là các người không biết mà thôi”, Lâm Chính nói.

“Thế sao? Dù có như vậy, cậu cũng không nên tìm nhà họ Lâm trả thù, dù sao thì cậu cũng không xứng!”, Lâm Tán cười nhạt nói.

“Ông nghĩ như vậy thật sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Sao hả? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”, Lâm Tán nhíu mày.

“Đương nhiên là nói sai rồi. Tôi nói ông biết, nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn đối đầu với nhà họ Lâm!”.

Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Bởi vì lần này tôi sẽ khiến những người đến từ gia tộc Lâm Thị đó vào Giang Thành rồi sẽ không ra được nữa!”.

“Ngông cuồng! Láo xược! Không biết trời cao đất dày! Cậu dựa vào đâu? Chỉ dựa vào đám tôm tép nhãi nhép này sao?”, Lâm Tán không hề khách sáo mắng chửi.

“Khốn kiếp!”.

“Ông muốn chết!”.

Mọi người tức giận, lập tức vọt đến muốn xé xác Lâm Tán, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.

Anh đứng dậy, cầm bảo kiếm đặt trên bàn lên.

Kinh Hồng!

Sau đó, anh đi đến vườn hoa ở phía trước trang viên, cắm kiếm xuống đất.

Lâm Tán cười nhẹ, hoàn toàn không sợ, chỉ quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chính.

Trong mắt ông ta, mỗi một cử động của Lâm Chính đều để lộ sự sốt sắng, bàng hoàng, bất lực.

Ông ta tin rằng, trong lòng Lâm Chính lúc này tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là cực kỳ sợ hãi, tất nhiên là đang suy nghĩ đối sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play