“Chuyện này không tầm thường, liên quan rất nhiều tới kế hoạch trăm năm của nhà họ Lâm! Tôi phải mau chóng đi mời gia chủ, để ông ấy đi cùng tôi đến gia tộc chính mời cao thủ của gia tộc chính đến Giang Thành, giết chết thần y Lâm!”, Lâm Hạo Thiên đứng bật dậy, quát.

“Phó giả chủ!”.

Lâm Anh Hùng gọi to.

Lâm Hạo Thiên nhìn anh ta.

“Lần này quay về nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tôi nghĩ có lẽ thần y Lâm vẫn còn át chủ bài! Nếu chỉ phái vài ba người đi thì chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Một khi thất bại lần nữa, nhà họ Lâm sẽ không thể lấy lại mặt mũi!”, Lâm Anh Hùng nói.

“Vậy ý cậu là?”.

“Xin phó gia chủ khi đến gia tộc chính hãy yêu cầu gia tộc chính cho đội Thí Long xuất quân!”.

“Đội Thí Long?”.

Tất cả mọi người kinh hãi.

“Vậy chẳng phải… sẽ phải phát động Thí Long Lệnh? Có phải là làm lớn vấn đề lên không?”, Lâm Hạo Thiên nói.

“Phó gia chủ, chúng ta không thể thất bại thêm nữa, phải phát động Thí Long Lệnh, nếu không… tôi nghĩ có lẽ sẽ rất khó để giải quyết thần y Lâm”, Lâm Anh Hùng nói.

Lâm Hạo Thiên nghe vậy thì đi qua đi lại một lúc lâu.

Người nhà họ Lâm nhìn ông ta, không dám lên tiếng.

Đại sảnh im lặng như tờ.

Phát động Thí Long Lệnh không phải chuyện nhỏ, lúc đó, e là những người dòm ngó đến gia tộc chính sẽ mượn đề tài để nói.

Nhưng bây giờ nhà họ Lâm thất bại thảm hại như vậy, Lâm Anh Hùng kiên quyết muốn dùng Thí Long Lệnh, đủ để thấy tính nghiêm trọng của sự việc.

Cuối cùng, Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi sẽ xin phép gia tộc chính cho phát động Thí Long Lệnh! Nhưng chỉ Thí Long Lệnh thì vẫn không đủ, nếu đã muốn làm thì phải làm tới cùng, xin Cưu Sát Lệnh luôn một thể!”.

Mọi người hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi.

Lâm Hạo Thiên định đuổi tận giết tuyệt!

Lâm Anh Hùng nghe vậy lập tức cúi đầu: “Nếu vậy thì thần y Lâm sẽ không còn đường sống, nhà họ Lâm có thể lấy lại mặt mũi, kiếm Kinh Hồng chắc chắn sẽ về tay nhà họ Lâm chúng ta một lần nữa!”.

“Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức xuất phát đến gia tộc chính!”.

“Tuân lệnh!”.

Vừa họp xong, Lâm Hạo Thiên dẫn Lâm Anh Hùng và chưởng sự Lâm Cốc đến nơi gia chủ bế quan, báo cáo chuyện này cho ông ta.

Người khiến Lâm Chính vô cùng căm hận ấy trầm ngâm một lúc, dẫn theo mọi người đến gia tộc chính vào ngày hôm đó, xin phép gia tộc chính.

Sau khi biết được bảo vật gia truyền của gia tộc bị cướp mất, người của gia tộc chính bị bắt, gia tộc chính của Lâm Thị vô cùng tức giận.

Đây là sự sỉ nhục rất lớn!

Thí Long Lệnh và Cưu Sát Lệnh lập tức được phê chuẩn!

Trừ hai lệnh này ra, các đội ngũ tinh nhuệ đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ đều xuất quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play