“Các ông vào Giang Thành một cách bí mật như vậy thì chắc chắn là không có xe. Muốn đến Thượng Hỗ thì hoặc là ngồi xe ngồi máy bay, hoặc là tự thuê xe. Trong đó tự thuê xe là tiện nhất, vì vậy sau khi tung tin ra ngoài, tôi liền phái người để mắt đến các công ty thuê xe lớn nhỏ. Chỉ cần tối nay có người khả nghi đến thuê xe, thì đều để mắt điều tra”, Lâm Chính bình thản đáp.

Lâm Anh Hùng lắc đầu: “Hóa ra đến Thượng Hỗ chỉ là mồi nhử! Đại nhân, ông định mai phục giết thần y Lâm giữa đường, nhưng không biết thần y Lâm đã nhanh hơn ông một bước, đến tận đây để giết ông!”.

“Thần y Lâm Giang Thành quả nhiên danh bất hư truyền! Hay cho chiêu dụ rắn khỏi hang, à không, chúng tôi còn chưa ra khỏi hang đã bị cậu phát hiện ra rồi. Xem ra cậu có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên. Nhưng hình như cậu đã quên mất một điều, cậu có thể đảm bảo tìm được chỗ này, có thể giết được chúng tôi không? Hay là… cậu đang tự đâm đầu vào chỗ chết?”, ánh mắt của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn lóe lên sát ý.

“Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, và bọn họ đã chết cả rồi”, Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.

“Vậy sao? Hôm nay chúng tôi cũng muốn thử xem!”.

Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn bình thản nói, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Anh Hùng.

Lâm Anh Hùng cũng không khách sáo, quát lớn một tiếng, rồi cách không vung cánh tay về phía Lâm Chính.

Ầm!

Nhất thời, cả tầng lầu tách làm hai nửa, khí kình cuồng bạo ập về phía Lâm Chính.

Sức mạnh thật đáng sợ!

Lâm Chính không dám đón đỡ, nghiêng người tránh đi.

Xem ra những người muốn đối phó anh có thực lực không hề đơn giản.

Nhưng Lâm Chính cũng không cam lòng yếu thế, đôi mắt anh lạnh lẽo, cách không vỗ một chưởng về phía người đàn ông mặc đồ Trung Sơn.

Ầm!

Một luồng sức mạnh hủy diệt cuồn cuộn giáng xuống.

Lâm Anh Hùng giơ cánh tay đón đỡ, luồng sức mạnh khủng khiếp lại bắn ra tung tóe, khiến vách tường đổ nát, cửa sổ mở toang.

Âm thanh bất ngờ làm kinh sợ các vị khách và nhân viên trong nhà nghỉ, mọi người hoảng sợ la hét lao ra khỏi phòng, chạy khỏi nhà nghỉ.

Còn trận đấu ở bên này vẫn chưa dừng lại.

Lâm Chính đanh mắt nhìn khuôn mặt của Lâm Anh Hùng, đã biết người này là ai.

Anh không nói gì, tiếp tục phát lực.

Lâm Anh Hùng chỉ lùi lại nửa bước, rồi lật tay tung một chưởng, cách không đánh tới.

Bốp!

Lồng ngực Lâm Chính trúng chưởng, lùi lại hơn mười bước.

“Xem ra thần y Lâm nổi tiếng như cồn cũng không có gì ghê gớm cả”, người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cười nhạt nói.

Biểu hiện của Lâm Chính khiến Lâm Anh Hùng và người đàn ông mặc đồ Trung Sơn vô cùng thất vọng.

Đây chính là người một mình đánh vào tận đế quốc Anh Hoa, tiêu diệt thôn Dược Vương, đánh bại Hồng Nhan Cốc sao?

Bây giờ xem ra, hình như cũng không có gì ghê gớm cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play