Lần trước nhà họ Lâm bị Lâm Chính gài bẫy và khiến đại hội chèn ép họ thì những công ty dưới cờ của nhà họ Lâm đều bị đóng cửa. Không chỉ có vậy, các thiên tài của nhà họ Lâm cũng bị người khác phế võ thuật. Trong vòng mười năm tiếp theo, sợ rằng nhà họ Lâm khó mà có thể đấu lại được với các thế tộc hào cường khác của nhà họ Lâm.

Tại nhà họ Lâm…Các tầng lớp cấp cao tập trung tại sảnh lớn. Họ nhìn người bước vào. Đó chính là phó gia chủ Lâm Hạo Thiên.

“Phó gia chủ, phía bên gia chủ nói như thế nào?”

“Đã xác định rồi, gia chủ đã cử cường giả mạnh nhất tới Giang Thành để thanh trừng Dương Hoa và thần y Lâm”, Lâm Hạo Thiên nói bằng vẻ vô cảm.

“Gia chủ rất coi trọng việc này, dù sao cũng liên quan tới đại hội. Thần y Lâm có thể lợi dụng đại hội để đối phó với chúng ta thì chắc chắn là uy lực của cậu ta không hề nhỏ. Sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn”, Lâm Hạo Thiên trầm giọng.

Đám đông nghe thấy vậy thầm thở phào: “Nếu có người của gia chủ trợ lực thì thần y Lâm sẽ bị hạ gục trong vài ngày thôi”.

“Tốt quá rồi. Thanh trừng thần y Lâm. Chúng ta có thể chuẩn bị cho đại hội rồi”.

“Chuyện của đại hội giờ là quan trọng nhất. Lần này tới Giang Thành, chắc chắn để Lâm Anh Hùng đi để trải nghiệm”, Lâm Thiên Hạo nói.

“Lâm Anh Hùng sao?”

“Có ổn không?”, nhà họ Lâm tái mặt.

“Có gì mà không ổn. Con chim nhốt trong lồng thì sao có thể bay được. Huống hồ có gia chủ trợ lực, Anh Hùng sẽ không bị tổn thất gì hết. Còn về thân phận của Anh Hùng thì không có gì phải lo lắng. Chỉ cần nói đó là một công tử tới từ chỗ gia chủ đệ rèn luyện thôi. Người ngoài sẽ không có gì nghi ngờ hết’, Lâm Hạo Thiên nói.

Đám đông nhìn nhau, chắp tay gật đầu.

“Liên quan tới đại hội, tôi chỉ biết có như vậy thôi”, trong khu vực dưới tầng hầm, Bạch Họa Thủy nâng chén trà lên uống cạn và nói.

Lâm Chính như bị hóa đá. Anh sững sờ trước thông tin của Bạch Họa Thủy. Một hồi lầu sau anh mới hoàn hồn.

“Đó chính là đại hội sao?”, anh lầm bầm.

“Những thứ tôi biết chỉ là một góc của tảng băng. Sức mạnh thật sự của đại hội là điều người thường không thể nào hiểu được. Thần y Lâm, cậu cứ bảo vệ tốt vùng lãnh thổ của mình chẳng phải là tốt hơn sao. Cứ phải làm lớn chuyện làm gì? Vậy nên cậu mau giết chết Dịch Tiên Thiên đi. Ông ta biết quá nhiều bí mật. Nếu ngày nào đó đại hội mà biết được điều gì thì cậu sẽ xong đời đấy”, Bạch Họa Thủy thản nhiên nói.

“Hừ…Nếu tôi muốn giết Dịch Tiên Thiên thì tôi sẽ thả bà về để bà làm minh chủ cho tôi”, Lâm Chính cười nói.

“Ồ! Cậu không sợ tôi sẽ tố cáo cậu với đại hội sao?”, Bạch Họa Thủy tò mò hỏi.

“Không sợ. Bà sẽ càng trung thành với tôi hơn cả ông ta đấy”.

“Ý của cậu là gì? Cậu khinh thường tôi đấy à?”, Bạch Họa Thủy tức giận đập bàn, quát lớn.

“Trú Nhan Đan! Trường sinh bất lão! Bà chọn thứ nào?”, Lâm Chính hỏi người lại.

Bạch Hỏa Thủy run rẩy, khẽ thu mặt lại. Hai thứ đó đúng là bà ta không cự tuyệt nổi.

Dịch Tiên Thiên chỉ mong có trường sinh bất lão, còn bà ta muốn cả trường sinh bất lão lẫn thanh xuân vĩnh hằng. So với Dịch Tiên Thiên thì ham muốn của bà ta lớn hơn nhiều…

Thế nhưng Bạch Họa Thủy cũng là người có nguyên tắc, có tôn nghiêm của riêng mình.

“Đồ vô liêm sỉ. Tôi nói cho cậu biết, tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm ơn cậu đã đưa tôi Trú Nhan Đan. Hơn nữa tôi không phải là người của đại hội, nên tôi cũng không bận tâm nhiều. Nhưng tôi là người của Thương Minh nên sẽ không bao giờ phản bội Thương Minh. Lâm Chính, cậu đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị cắn ngược”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng hừ giọng rồi quay người định bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play