“Đại nhân yên tâm, từ ngày hôm nay, Tiên Thiên sẽ một lòng một dạ phục vụ cậu. Sau này tôi sẽ là con chó của cậu, chỉ trung thành với cậu”, Dịch Tiên Thiên khấu đầu, nước mắt lưng tròng.

Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra là vẽ một miếng bánh ngon thôi. Trường sinh bất lão sao? Làm gì có chuyện đó…

Những đại y trong truyền thuyết thời cổ đại còn không làm được, Lâm Chính dựa vào cái gì để nghiên cứu ra chứ?

Thế mà Dịch Tiên Thiên vẫn tin. Vì dù sao thì y thuật cua Lâm Chính đã được truyền đi khắp nơi rồi. Anh giống như quỷ thần vậy. Cộng thêm việc nội bộ Thương Minh cũng đã từng đánh giá về y thuật của Lâm Chính, họ từng cho rằng y thuật của anh là tuyệt thế vô song. Do đó đương nhiên là Dịch Tiên Thiên tin tưởng tuyệt đối.

“Được rồi, ở đây giao cho ông xử lý. Tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ với tôi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lập tức rời đi.

“Cậu đi thong thả”, Dịch Tiên Thiên lại khấu đầu, trông vô cùng cung kính.

Rời đi, Lâm Chính thở phào, anh đang định bắt xe về khách sạn thì bỗng có người xuất hiện ngay sau cột điện.

Rõ ràng là đó Tô Nhu. Lâm Chính ngạc nhiên. “Tô Nhu, sao em lại ở đây…?”

Sự xuất hiện của Tô Nhu khiến Lâm Chính bất ngờ. Tại sao cô ấy lại ở đây? Lẽ nào…cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ rồi? Lâm Chính toát mồ hôi. Anh cảm thấy hơi sợ hãi vì không biết sẽ phải giải thích thế nào.

“Câu này nên là em hỏi anh chứ. Lâm Chính, tại sao anh lại tới đây?”, Tô Nhu đanh mặt.

“Anh…Thì…”, Lâm Chính á khẩu.

“Thẳng thắn với em rồi đúng không? Lâm Chính, anh nói rõ xem anh quen… Dịch Tiên Thiên phải không? Hai người không phải là mối quan hệ bệnh nhân bình thường đấy chứ?”, Tô Nhu bước tới.

Lâm Chính biết là không giấu được đành thở dài, gật đầu: “Tô Nhu, đúng như những gì em nghĩ, anh và dịch Tiên Thiên không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân”.

“Em biết ngay mà, vô duyên vô cớ tại sao em lại nhận được lời mời gia nhập Thương Minh chứ. Chắc chắn là anh đã nói với Dịch Tiên Thiên nên ông ấy mới mời em…Lâm Chính, Dịch Tiên Thiên tại sao lại nể anh thế? Rốt cuộc thân phận của anh thế nào?”, Tô Nhu trầm giọng.

Nghe tới đây Lâm Chính bèn giật mình. Xem ra cô nhóc vẫn chưa biết chuyện anh là thần y Lâm.

Anh suy nghĩ rồi sau đó quyết định chưa vội nói ra sự thật để tránh cô nghi ngờ. Anh nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Nhu thực ra anh là người của Thương Minh”.

“Cái gì? Anh là người của Thương Minh sao?”, Tô Nhu thất kinh, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc: “Anh không có công ty, sao có thể gia nhập Thương Minh được?”

“Tô Nhu, em có nhầm không? Gia nhập Thương Minh không nhất thiết phải có công ty, chỉ cần có đủ kiến thức và bản lĩnh về kinh doanh là được. Anh nói với em thế này vậy, số tiền trong thẻ của anh không phải toàn bộ là tiền kiếm được từ khám bệnh mà là anh sử dụng sự thông minh của mình để kiếm tiền. Chính vì vậy anh nhận được sự đánh giá cao từ Thương Minh và họ để anh gia nhập”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu há hốc miệng, trố tròn mắt. Cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Ôi trời, anh gia nhập hội Thương Minh rồi sao…Không thể nào…”

“Tô Nhu, ý của em là gì? Cứ như chồng của em không xứng gia nhập vào hội Thương Minh vậy”.

“Em không có ý đó, chỉ là…thật bất ngờ. Phải rồi, anh gia nhập hội từ khi nào thế?”

“Đầu năm nay. Anh cũng tình cờ tiếp xúc với hội Thương Minh, sau đó ông Dịch giới thiệu anh vào”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Tô Nhu vẫn không thể tin. Cô khẽ gật đầu, nhếch miệng cười: “Không nhận ra là Lâm Chính của chúng ta lại lợi hại như vậy. Nhưng chuyện này anh giấu em làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play