Mấy người họ biến sắc, không lên tiếng nữa.

Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, có người tiến đến gần, nhỏ giọng nói: “Ông Đồng, hay là… tìm người lừa Triều Chính Phong ra ngoài, xử hắn đi!”.

“Xử cái đầu mày!”.

Ông Đồng tát cho gã một bạt tai.

Bốp!

Người đó xoay tròn một vòng, lảo đảo nghiêng ngả, ôm mặt đầy vẻ ấm ức.

“Mày tưởng Hoa An là kẻ ngốc à? Nếu xử hắn thật, chuyện này bại lộ chẳng phải sẽ để lại sơ hở cho người ta nắm được? Hơn nữa, đây là địa bàn của tao, Triều Chính Phong chết ở đây, có ngốc cũng biết là do tao làm!”, ông Đồng chửi mắng.

Người đó run rẩy cúi đầu, không dám lên tiếng.

Ông Đồng cực kỳ sốt sắng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhưng không có cách nào.

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc đó, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”, ông Đồng mất kiên nhẫn hét lên.

“Ông Đồng, là tôi, Dịch Tiên Thiên!”.

“Ông cụ Dịch?”.

Ông Đồng sửng sốt, vội vàng dập tắt điếu thuốc, chạy đến mở cửa.

“Ông Đồng, cơ thể ông không sao chứ?”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười, chắp tay.

“Không sao, không sao, nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi”, ông Đồng lúng túng cười, sau đó mời Dịch Tiên Thiên ngồi xuống.

“Nghỉ ngơi? Ông Đồng, tôi thấy cơ thể ông có nghỉ ngơi bao lâu cũng không khỏi được, dù gì bệnh của ông cũng không phải bệnh bình thường, mà là tâm bệnh”, Dịch Tiên Thiên cười ha ha, nói.

Ông Đồng nhíu mày, nghe ra được hàm ý trong lời Dịch Tiên Thiên.

Ông ta nháy mắt ra hiệu cho người ở bên cạnh.

Người bên cạnh hiểu ý lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Đợi cửa đóng lại, ông Đồng mới tiến đến, hỏi: “Ông Dịch có gì chỉ giáo?”.

“Chỉ giáo thì không dám, chúng ta cũng là người quen cũ, không nói vòng vo nữa. Ông Đồng, Triều Chính Phong gây ra chuyện như vậy, buổi đấu giá của ông chắc chắn không tiến hành được nữa rồi”.

“Tôi cũng biết, nhưng… mọi thứ Triều Chính Phong làm đều hợp quy tắc hợp pháp, tôi muốn gây khó dễ cũng không được!”, ông Đồng nói.

“Vậy ông trơ mắt nhìn hắn phá hoại buổi đấu giá, khiến danh dự của ông mất sạch, khiến ông sau này không thể ngẩng đầu ở Thương Minh hay sao?”, Dịch Tiên Thiên cười nói: “Ông Đồng, bộ dạng của ông như vậy sau này làm sao ngồi trên cao? Làm sao dẫn dắt Thương Minh đi đến thời khắc huy hoàng?”.

Nghe vậy, ông Đồng kinh ngạc, đột nhiên nhìn chằm chằm Dịch Tiên Thiên.

“Ông cụ Dịch, ông… ông đồng ý giúp tôi?”, giọng ông ta cũng đang run rẩy.

Trong nội bộ Thương Minh, ông Đồng và Hoa An tranh đấu kịch liệt, thế nhưng hai người vẫn liên tục giằng co. Bọn họ đang không ngừng lôi kéo những người khác của Thương Minh gia nhập trận doanh của mình, mong muốn áp đảo đối phương, song đến bây giờ, hai người đều chưa có ưu thế tuyệt đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play