“Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng gây phiền phức nữa, người họ Tề sẽ không gây thêm rắc rối chứ?”

“Tôi sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ! Chắc chắn khiến bọn họ không dám gây thêm rắc rối”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Dịch Tiên Thiên vừa đi, Tô Nhu đã bước nhanh tới.

“Lâm Chính, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”, Tô Nhu còn hơi sợ hãi.

“Thấy gì cơ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Người vừa rồi tiếp cận em ấy, đột nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân… Thật đáng sợ”.

“Chắc là người này có xích mích với ông Dịch, không sao, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý chúng ta đâu, lại đây ăn một chút đi”, Lâm Chính cười nói, kéo Tô Nhu sang bàn ăn bên cạnh, gọi một đống thức ăn ngon, thưởng thức ngon miệng.

Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang định đi tới hiện trường đấu giá lại nhận được tin Tề Thẩm bị đánh gãy chân ở đó, ai nấy đều giận tím mặt, tiến thẳng tới hội trường.

“Quá nhục nhã! Quá nhục nhã!”

Ông cụ nhà họ Tề ngồi trên xe Rolls – Royce, liên tục gõ gậy đầu rồng xuống đất, trên gương mặt già nua tràn ngập lửa giận.

“Nơi bán đấu giá tụ tập nhân vật nổi tiếng của gia tộc lớn ở bốn phương, vậy mà dám đánh gãy chân cậu chủ họ Tề trước mặt họ, lại còn ném người ra ngoài! Dịch Tiên Thiên có ý gì? Muốn khai chiến với nhà họ Tề sao?”

“Nhà họ Tề chúng ta mất sạch mặt mũi rồi! Bố, nếu không yêu cầu bọn họ giải thích, thì sau này nhà chúng ta làm sao có thể ngẩng cao đầu nhìn người?”

Mấy đứa con của Tề Bạc đều phẫn nộ nói.

“Thương Minh giỏi lắm rồi phải không? Thật sự cho rằng có thể bắt nạt nhà họ Tề à? Một đám chỉ biết buôn bán mà dám không coi nhà họ Tề ra gì ư? Thằng hai với thằng ba, lập tức báo về gia tộc, điều động Tề Vệ, triệu tập thêm tất cả cao thủ nhà họ Tề, bao vây nơi đấu giá cho bố!”, Tề Bạc gầm lên.

“Bố, chúng ta phải khai chiến với Thương Minh sao? Con chỉ sợ… chúng ta vẫn chưa phải đối thủ của Thương Minh”.

“Yên tâm, sẽ không đánh, ông Đồng chủ trì buổi đấu giá này, ông ta còn muốn thông qua buổi đấu giá để gia tăng thêm chút danh tiếng, ông ta sẽ không để chúng ta làm lớn chuyện, chúng ta cứ gây áp lực lên ông Đồng! Bảo ông ta ép Dịch Tiên Thiên cho nhà họ Tề một lời giải thích!”, Tề Bạc lạnh lùng hừ một tiếng.

“Thì ra là thế, con gọi ngay đây!”

Đứa con thứ hai của Tề Bạc nói, lập tức rút điện thoại ra.

Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Tề Bạc, mọi người trên xe đều sửng sốt, Tề Bạc đưa mắt nhìn đèn nhấp nháy báo có cuộc gọi, lập tức ra hiệu bảo mọi người yên lặng, sau đó bắt máy.

“Dịch Tiên Thiên! Ông còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi à? Ông có ý gì? Nhà họ Tề của tôi với Thương Minh của ông cũng có vài lần làm ăn, giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút qua lại! Vậy mà ông dám làm vậy với cháu trai tôi?”, Tề Bạc cầm điện thoại mắng mỏ.

Vậy mà lại là Dịch Tiên Thiên gọi tới.

Người nhà họ Tề không khỏi kinh ngạc.

“Tề Bạc! Ông đừng vội tức giận! Thật ra tôi đã giúp nhà họ Tề ông, cứu cháu trai ông!”, bên kia điện thoại, mặt Dịch Tiên Thiên không chút biểu cảm nói.

“Cứu cháu trai tôi ư? Ồ, đánh gãy chân cháu tôi, ném nó ra ngoài, đây gọi là cứu hả?” Tề Bạc cười khẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play