Phó Vũ cũng gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau đó dẫn người bao vây Lâm Chính lại.

Nơi này không có Từ Sương Huyền, hắn cũng không phải kiêng dè nhiều như vậy nữa.

Lâm Chính chẳng thèm nhìn bọn họ, vừa ngắm sông vừa hút thuốc, dường như những người đang bước tới đằng sau chỉ là không khí.

Điều này quả thực đã kích thích đám cậu ấm, ai nấy reo hò muốn đánh cho Lâm Chính tàn phế.

Nhưng đúng lúc này…

Vèo!

Lại có mấy chiếc xe con màu đen phóng tới.

Sau đó ông hai Liễu sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lao xuống, chạy về phía Lâm Chính.

“Chú hai?”, tên tóc xanh sửng sốt.

Đám người Phó Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.

Ông hai Liễu phớt lờ bọn họ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, vội vàng cúi người khom lưng, dáng vẻ vô cùng cung kính.

“Cậu… cậu Lâm…”

Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến đám Phó Vũ và tên tóc xanh há hốc miệng.

Sắc mặt bọn họ đầy kinh hãi, ai nấy dụi mắt, ngoáy tai, tưởng mình gặp ảo giác.

“Chú hai, chú… chú đang làm gì vậy? Sao chú lại cúi đầu trước thằng khốn này?”, tên tóc xanh ôm khuôn mặt sưng vù, run rẩy hỏi.

Câu này suýt nữa dọa chết ông hai Liễu.

Ông ta không phải là đồ ngốc, nhìn thấy đám người Phó Vũ dàn trận, lại nhìn thấy vết thương trên mặt cháu mình, cộng thêm Lâm Chính đang yên đang lành gọi ông ta đến đây. Xâu chuỗi mọi việc lại thì ông ta đã hiểu được bảy tám phần.

Lẽ nào…

Chết rồi!

Lần này nhà họ Liễu chết cả lũ với nhau rồi…

Thằng ngu này… đắc tội với cậu Lâm?

Ông hai Liễu túa mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ muốn băm vằm tên tóc xanh.

Vốn dĩ ông ta và Chủ tịch Lâm đã có mâu thuẫn, lại thêm thời gian này thế giới ngầm của Giang Thành có cuộc thanh tẩy lớn, đang trong giai đoạn đặc biệt. Ngày nào ông ta cũng như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng, chờ quy phục Chủ tịch Lâm, để giữ được chút thế lực nhà họ Liễu, như vậy ít nhất sau này nhà họ Liễu vẫn có thể tiếp tục kiếm sống ở Giang Thành.

Nhưng không ngờ… thằng cháu vô tích sự này lại gây chuyện, chọc vào Chủ tịch Lâm?

Ông hai Liễu nổi giận đùng đùng, xông tới, đạp mạnh vào đầu gối tên tóc xanh.

“Ui da!”.

Tên tóc xanh kêu lên đau đớn, quỳ khuỵu xuống đất, ông hai Liễu không chút khách sáo, lại giơ tay lên tát hắn như điên.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Tiếng tát vang lên dày đặc như tiếng mưa.

Chưa đầy mười giây, mặt tên tóc xanh đã sưng vù lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play