“Chỉ hi vọng lời anh nói là thật, đừng là tiền gì bất nghĩa…”.

Tô Nhu thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu mở thực đơn ra.

Đúng lúc đó, vài người cầm máy quay đi về phía này.

“Chào buổi tối mọi người, nơi này là nhà hàng Bí Mật Vienna nổi tiếng nhất Úc Thành. Nghe nói dùng bữa ở đây chi phí thấp nhất là hai mươi nghìn tệ, không đủ thì không thể dùng bữa ở đây đâu. Hôm nay, mời mọi người cùng tôi xem xem rốt cuộc nơi này có gì mới lạ không nhé!”.

Một người đàn ông có ảnh hưởng trên mạng cười tươi trước ống kính.

Một vài vị khách nhìn hắn, ai cũng kinh ngạc kêu lên.

“Là Hòa Dã, trời ạ, người nổi tiếng trên Khoái Âm đấy!”.

“Người follow anh ta đã lên đến sáu mươi triệu người!”.

“Không ngờ anh ta lại đến đây!”.

Một vài vị khách nữ phấn khích hỏi mượn nhân viên phục vụ giấy bút, chuẩn bị xin chữ ký của người kia.

Quản lý nhà hàng nghe tin cũng chạy đến, đích thân giới thiệu cho Hòa Dã một vài đặc điểm đặc sắc của nhà hàng.

“Đây là chỗ ngồi ngắm cảnh của nhà hàng, ngồi ở đây có thể vừa thưởng thức cảnh đêm phồn hoa ở Úc Thành vừa nếm món ngon ở nhà hàng, chắc chắn là sự lựa chọn của nhiều vị khách du lịch đến Úc Thành”, quản lý đi đến chỗ Lâm Chính, mỉm cười giới thiệu.

“Tốt lắm, tốt lắm!”.

Hòa Dã gật đầu, liếc nhìn Lâm Chính và Tô Nhu, nghiêng đầu nói: “Quản lý, chúng tôi muốn một mình quay phong cảnh ở nơi này, anh có thể nói hai vị khách kia đổi chỗ ngồi không? Chúng tôi không muốn có người lọt vào ống kính”.

“Không thành vấn đề!”.

Quản lý lập tức đồng ý.

Một người nổi tiếng trên mạng đến quay video sẽ nâng cao độ nhận biết của nhà hàng lên một tầm cao mới, đương nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh cách tuyên truyền miễn phí này.

Quản lý lập tức đi tới, bày tỏ ý của mình.

“Đổi bàn?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Hay là thôi đi, tôi hiếm khi ra ngoài ăn với vợ tôi, tôi không muốn làm cô ấy mất hứng. Thế này, đợi chúng tôi ăn xong, anh hãy nói bọn họ đến đây quay”.

“Chuyện này…”, quản lý hơi khó xử.

Nhưng Hòa Dã vừa vặn nghe thấy câu nói của anh.

“Này, anh bạn, chúng tôi chỉ quay cảnh ở đây, không tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu, anh và bạn gái anh hãy đổi bàn khác nhanh đi. Đội ngũ chúng tôi có mấy chục người ở đây, lỡ thêm một giây không biết sẽ lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực! Đừng để tôi khó xử”, Hòa Dã đi tới, kiêu ngạo nói.

“Lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực không liên quan đến tôi, các người muốn quay cảnh gì càng không liên quan đến tôi! Quản lý, chúng tôi gọi món xong rồi, cho người mang món ăn lên đi”.

Lâm Chính đưa thực đơn tới, bình tĩnh nói. . Bạn có biế𝑡 𝑡rang 𝑡ru𝑦ện ﹙ Тrù𝒎Тru𝑦ện.𝚅𝙉 ﹚

Tô Nhu có vẻ không tự nhiên, cô cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem ngày, rắc rối kéo đến liên tục.

“Anh bạn, anh có ý gì? Nói chuyện đàng hoàng với anh mà anh có thái độ đó?”, Hòa Dã nổi giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play