“Lâm Chính anh sao thế?”

Tô Nhu cuống cả lên, vội kéo tay Lâm Chính, sau đó mỉm cười với người nhân viên: “Ngại quá, chồng tôi hồ đồ rồi. Anh ấy nói linh tinh đấy. Chúng tôi chỉ mua bộ này thôi.

“Không! Anh không hồ đồ. Quẹt thẻ đi. Ngoài ra, giúp tôi gói lại toàn bộ đồ trong cửa hàng. Trong vòng một tiếng đẩy tới trung tâm rồi đốt hết cho tôi. Ngoài bộ này để lại ra, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nói.

Người nhân viên thất kinh khi nghe thấy vậy. Mua hết…Rồi đốt sao.

“Anh đang đùa phải không? Gói hết chỗ này sao? Nếu không có vài trăm triệu tệ thì không mua được đâu, hơn nữa còn đòi đốt. Não anh có vấn đề đấy à?”, người nhân viên sững sờ nhìn anh.

“Tôi thấy anh ta đang làm loạn thì có. Cửa hàng của các cô lại kém thế sao? Loại người gì cũng tới được. Tôi muốn tố cáo các người”, cô gái trang điểm đậm chống nạnh, tức giận nói

“Xin lỗi cô, chúng tôi sẽ xử lý gay. Mong cô thông cảm”.

Người nhân viên vội vàng xin lỗi sau đó lạnh mặt nhìn Lâm Chính: “Phiền anh đừng gây rối nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy. Bảo vệ chỗ chúng tôi không giống những chỗ khác đâu. Bọn họ mà ra tay, anh bị thương thì đừng có trách chúng tôi”.

“Sao thế? Các người không hoan nghênh khách hàng à?”, Lâm CHính hỏi.

“Đương nhiên là hoan nghênh nhưng không phải là hoan nghênh những người tới làm loạn. Anh có thể trả nổi bằng đó tiền không?”, người nhân viên hừ giọng.

“Trả nổi hay không cô cứ quẹt thẻ là biết”.

“Anh nói đấy nhé. Được, vậy giờ tôi quẹt thẻ. Tôi nghĩ toàn bộ giá trị của số hàng này tầm một tỷ tệ, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Lát nữa tôi sẽ nhờ giám đốc tới hạch toán với anh, nếu dư thì trả lại anh. Anh yên tâm. Ngoài ra anh nói đốt tất cả đúng không? Tôi sẽ lập tức báo lên bên trên để chuẩn bị” người nhân viên cười lạnh, đi quẹt thẻ.

Tiếng “ting” vang lên.

“Đã chuyển khoản, một tỷ tệ”, chiếc máy phát ra tiếng kêu.

Trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng trố tròn mắt. Ngay cả Tô Nhu cũng đứng hình. Người nhân viên sững sờ nhìn con số trên màn hình, đầu óc cảm thấy trống rỗng.

“Chuẩn bị xong thì nói với tôi một tiếng. Tôi đưa vợ tôi đi ăn”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay qua nhìn cô gái trang điểm đậm: “Lát nữa cô cũng tới đi, không nên bỏ qua”.

Nói xong anh kéo Tô Nhu rời khỏi cửa hàng. Cô gái trang điểm đậm run rẩy, mặt cắt không ra máu. Người nhân viên bừng tỉnh, biết mình đã gây ra họa lớn bèn gọi Lâm Chính lại nhưng lúc này có điện thoại gọi tới.

Cô ta run rẩy nghe máy.

“Đổng Linh, có chuyện gì vậy. Tại sao tài khoản công ty lại có thêm một tỷ tệ thế?”, người giám đốc ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi. Cô gái run rẩy thuật lại tình hình.

“Cái gì?”

Người giám đốc chi nhánh thất kinh, vội gầm lên: “Cô gây ra họa lớn rồi có biết không? Nghe đây, lập tức trả lại tiền và xin lỗi hai người đó đi”.

“Vâng vâng”, cô nhân viên vội vàng lao ra khỏi cửa hàng nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Lâm Chính đâu.

“Giám đốc, người mất tiêu rồi”.

“Đúng là đồ ngốc”, người giám đốc gầm lên, định nói thêm gì nữa bèn có giọng nói bên cạnh vọng tới.

“Giám đốc không hay rồi, tiền được chuyển tới từ tài khoản của Dương Hoa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play