“Không cần! Tôi biết ông không phải cố ý cử người theo dõi tôi, giữ lại đi, tai mắt này của ông còn rất hữu dụng”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Vâng… vâng… cậu Lâm…”, Dịch Tiên Thiên đổ mồ hôi hột.

“Nói đi, ông gọi cho tôi có việc gì?”

“Cậu Lâm, tối nay Thương Minh sẽ có một buổi đấu giá, được tổ chức ở Úc Thành, không biết cậu có hứng thú hay không”.

“Buổi bán đấu giá đó có những thứ gì?”

“Đồ vật thì có thể không lọt được vào mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giá lần này chính là ông Đồng”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Ông Đồng?”

“Đúng vậy, cuộc tranh đấu giữa ông Đồng và Hoa An mấy ngày gần đây càng trở nên ác liệt, cả hai bên đều đã chết mấy mạng người, khiến bên phía đại hội có người để mắt đến. Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay, những người được ông Đồng mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Long Quốc, ông Đồng muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của bản thân trong Thương Minh, tranh thủ lôi kéo một số sự ủng hộ cho việc tranh đoạt vị trí minh chủ Thương Minh sau này. Vì vậy Hoa An chắc chắn sẽ ở đó vào thời điểm quan trọng để chơi ông Đồng một vố, cậu Lâm, tôi nghĩ đây là một cơ hội”, Dịch Tiên Thiên cười nói . Truyện Quan Trường

Lâm Chính gật đầu: “Tôi hiểu, ông sắp xếp đi, tối nay lập tức đến Úc Thành, nhưng tôi không thể đến đó với tư cách là thần y Lâm, như vậy dễ thu hút sự chú ý sẽ gây rắc rối cho Dương Hoa trong tương lai”.

“Vậy cậu…tham dự buổi đấu giá với tư cách gì?”

“Ừ… đại diện của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, ông thấy thế nào?”

“Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Giang Thành ư? Quy mô của công ty này không lớn, nếu muốn đưa vào thì nhất định phải liên kết với một tập đoàn khác, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi”.

“Không thành vấn đề, ông sắp xếp đi”.

“Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi thư mời cho chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu tham gia buổi đấu giá”.

“Được!”

Lâm Chính cúp điện thoại.

Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Chính nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu.

“Anh đang ở đâu? Đến công ty ngay! Nhanh lên!”, giọng Tô Nhu trong điện thoại vô cùng gấp gáp.

“Được”.

Lâm Chính không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười đồng ý, rồi vội vã đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Vừa bước vào văn phòng làm việc, anh đã thấy Tô Nhu vừa ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.

Cô có vẻ vô cùng phấn khích, giọng nói run run.

“Vâng! Vâng! Vâng thưa ông, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn ông…”

Sau đó Tô Nhu cúp điện thoại.

Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

“Có chuyện gì mà tâm trạng của em lại vui vẻ vậy?”

Lâm Chính nhìn cô cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play