“Thật không ngờ! Cuối cùng tôi vẫn thua ở sự khinh suất! Thần y Lâm, cậu thật sự khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác!”

Thần Hỏa Tôn Giả gần như không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, ông ta hờ hững nói: “Theo như giao ước, tôi thua rồi! Thần y Lâm, cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi đảo Thần Hỏa!”

“Đa tạ Thần Hỏa Tôn Giả! Tôn Giả khiêm nhường mà thôi”, Lâm Chính ôm quyền nói.

“Khiêm nhường? Không, là khinh suất! Tính cách con người có nhiều điểm yếu, vừa nãy cậu lợi dụng sự ngạo mạn và khinh suất của tôi để chiến thắng tôi! Cậu là người có đầu óc, không giống đám kiến tới khiêu chiến tôi, bọn chúng tiến lên đơn thuần là chịu chết!”, mặt Thần Hỏa Tôn Giả không chút biểu cảm nói: “Nhiều năm nay không ai sống sót trong tay tôi, bây giờ, cậu là người đầu tiên!”

“Tôn Giả quá khen! Nếu trận đấu đã kết thúc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt!”

Lâm Chính ôm quyền lần nữa, sau đó quay người, đi xuống chân núi.

Toàn bộ người dưới chân núi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, anh đi tới mọi người cũng tự động tránh đường, không ai dám ngăn cản.

Mỗi một ánh mắt nhìn về Lâm Chính đều tràn ngập sự tôn kính lẫn khiếp sợ.

Đây là người duy nhất bọn họ từng thấy đã đánh thắng Thần Hỏa Tôn Giả.

Tuy người này không dùng vũ lực để đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng đã thắng vẫn là thắng.

Người dân đảo Thần Hỏa sắp xếp một con thuyền, chuẩn bị đưa Lâm Chính rời khỏi đảo.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, giọng nói dũng mãnh của Thần Hỏa Tôn Giả lại vang tới.

“Thần y Lâm, khi nào cậu quay lại đảo?”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính ngẩn ra.

Anh vừa quay đầu đã thấy Thần Hỏa Tôn Giả ngạo nghễ đứng ở vách núi bên cạnh, quan sát anh.

“Tôn Giả nói vậy là có ý gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Còn cần tôi nói thẳng ra sao? Nếu cậu không quay lại đảo, chẳng lẽ tôi lại đến Giang Thành tìm cậu để khám bệnh à?”, Thần Hỏa Tôn Giả lãnh đạm nói.

“Khám bệnh?”, Lâm Chính hít sâu một hơi.

Thần Hỏa Tôn Giả thả người nhảy từ vách núi xuống, đứng trước mặt Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: “Chắc không phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngu đần đấy chứ? Di chứng của việc Thánh Nữ tu luyện thuật Hỏa Viêm đã đột nhiên biến mất, nếu không nhờ công lao của cậu thì chẳng lẽ lại là do cô ta tự giải quyết?”

Lâm Chính sửng sốt, trầm mặc một lát, thờ ơ nói: “Cho nên Tôn Giả muốn tôi chữa di chứng cho ông à?”

“Thế nào? Cậu có thể trị cho cô ta mà không thể trị cho tôi ư?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt hỏi.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: “Nói thật, tôi đã sớm biết Tôn Giả mắc cùng một loại di chứng với Thánh Nữ đại nhân, nhưng tôi cũng đã nói với thánh nữ, tôi căn bản không thể trị hết di chứng của ông, vì trị liệu cho Thánh Nữ đại nhân đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng với tôi, tu vi của ông quá cao, châm bạc và thuốc của tôi thậm chí hoàn toàn không có tác dụng với ông”.

“Vậy nghĩa là di chứng của tôi không có cách nào chữa trị sao?”, sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh như băng: “Hay là… cậu căn bản không muốn chữa trị cho tôi?”

“Nếu tôi có thể trị được cho Tôn Giả thì cần gì phải đấu với ông một trận? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc chữa trị cho ông để bảo toàn tính mạng mình, cần gì bí quá hóa liều đi vào chốn hiểm nguy?”, Lâm Chính hỏi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play