Ùm!
Chiếc Ferrari vẽ một đường cong giữa không trung, rơi thẳng xuống con sông lạnh lẽo ở bên cạnh.
“A!”.
Tên tóc xanh sợ đến nỗi run lên cầm cập, vội vàng lao tới trước lan can, nhìn chiếc xe yêu quý dần chìm xuống đáy sông, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Cũng may xung quanh không có nhiều người, nếu không sợ là phải khiến mấy người ngất xỉu.
“Cậu muốn vứt tôi? Vậy thì tôi sẽ vứt xe cậu trước!”, Lâm Chính bình thản nói. .
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
“Thằng khốn nạn!”.
Tên tóc xanh tức giận ngoảnh phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Đây là món quà chú tao tặng tao, mày xong đời rồi! Cứ chờ chú tao băm vằm mày đi! Mày chết chắc rồi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ rút điện thoại ra gọi đến một số.
“Cậu Lâm? Chào cậu!”, bên kia là giọng nói kích động của Cung Hỉ Vân.
“Xương Bá đã sụp đổ, cô vẫn chưa ổn định được thế giới ngầm của Giang Thành đúng không?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
“Đang chỉnh đốn rồi, không qua ba ngày, cả thế giới ngầm của Giang Thành sẽ do Chủ tịch Lâm quyết định”, Cung Hỉ Vân vội vàng nói.
“Thế còn ông hai của nhà họ Liễu thì sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Phía nhà họ Liễu đã tỏ ý với tôi rồi, tôi nghĩ ông ta cũng có ý định đầu hàng, dù sao mấy người Xương Bá, Khổ Long đều đã ngã ngựa, thế lực nhỏ của ông ta không thể là đối thủ của chúng ta. Ông ta là người thông minh, biết rõ mình rõ người”.
“Nếu ông hai Liễu đã đầu hàng, thì gọi ông ta qua đây đi, tôi chờ ông ta ở con đường ven sông”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, mơ hồ nhận ra sự khác lạ, lập tức đáp: “Cậu Lâm, cậu chờ một chút, tôi gọi cho ông ta ngay đây”.
“Tôi còn có việc, chỉ chờ ở đây 10 phút, sau 10 phút mà ông ta chưa đến, thì bảo ông ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
“Được, được, cậu yên tâm, tôi sẽ báo ngay với ông ta”, Cung Hỉ Vân đổ mồ hôi lạnh.
Bây giờ cô ta sợ Lâm Chính chết khiếp.
Nhất là khi biết hôm nay, đám ông trùm như Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều sụp đổ trong tay Lâm Chính, cô ta lại càng cảm thấy trước Chủ tịch Lâm, chút năng lực của mình chẳng khác nào con kiến.
Cô ta lập tức gọi điện thoại.
“Nếu ông còn muốn sống, thì trong vòng 10 phút, đến ngay con đường ven sông gặp cậu Lâm, nếu không tôi e rằng tối nay nhà họ Liễu sẽ không còn nữa”.
Cung Hỉ Vân nói xong liền cúp máy.
Ông hai Liễu nghe thấy thế như bị sét đánh ngang tai, ba chân bốn cẳng đến đó.
“Mau, đến con đường ven sông”.
…
Lâm Chính sờ túi, sau đó quét mắt nhìn tên tóc xanh, bước tới, lấy một bao thuốc trong túi áo hắn ra, tự châm một điếu.
“Mày… thằng khốn nạn! Còn dám hút thuốc của tao?”, tên tóc xanh tức phát điên, nhưng không dám ra tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT