Rồng dung nham hung dữ đáng sợ bổ nhào về phía Lâm Chính, muốn nuốt chửng anh không chừa lại xương.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc…
Vù vù vù…
Châm bạc của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống như được một luồng sức mạnh nào đó khống chế, dường như tất cả đều có ý thức, đột nhiên lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả ở phía xa.
“Hả?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ kinh ngạc.
“Sư tôn cẩn thận!”.
Người xung quanh cũng kêu lên.
Một loạt châm bạc bay tới, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không để tâm, khẽ quát một tiếng.
Ầm!
Một luồng tiên thiên cương khí che phủ cơ thể ông ta.
Độ mạnh cương khí này rất đáng sợ, có thể sánh với tiên thiên cương khu.
Dù châm của Lâm Chính có nhanh mạnh có sắc bén, nhưng khi chúng đánh lên cương khí lại không đâm xuyên được chút nào.
Đòn tấn công của Lâm Chính bị chặn lại.
Một số người thở phào.
Nhiều người không cảm thấy bất ngờ. Vì trong mắt bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả là thần linh, là tồn tại vô địch.
Một người vô địch thì sao lại thất bại được? Sao lại bị người khác làm bị thương được?
Bọn họ mỉm cười quay sang nhìn Lâm Chính.
Thần Hỏa Tôn Giả đã chặn được châm của Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao?
Anh có thể tránh thoát được rồng dung nham nóng bỏng đáng sợ đó không?
Đó là do Thần Hỏa Tôn Giả dùng khí điều khiển, hùng hậu mạnh mẽ mức nào?
Người bình thường hoàn toàn không thể chặn được.
Thế nhưng!
Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin đã xuất hiện.
Rồng dung nham bay tới, Lâm Chính lại… không chuyển động!
Phải!
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả, đứng ở xa xa hờ hững nhìn rồng dung nham lao tới, tựa như hoàn toàn không để mắt tới con rồng đó.