Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Cậu là thần y Lâm?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy thì tốt”, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Lập tức bắt cậu ta lại, tùng xẻo cho tới chết rồi hỏa táng”.

“Tuân mệnh”, hai cường giả của đảo Thần Hỏa phụng mệnh, bước tới định bắt Lâm Chính.

Anh khựng người, lập tức quay qua nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cô ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là cô ta không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại yêu cầu giết chết thần y LâmChuyện xảy ra đột ngột, Thần Hỏa Thánh Nữ đã lựa chọn im lặng. Cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không ai có thể khuyên được.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Anh bặm môi: “Dừng lại cho tôi”, người của đảo Thần Hỏa khẽ khựng bước.

“Tôn giả, tại sao lại giết tôi?”, Lâm Chính lạnh giọng hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.

“Cậu giết đệ tử của tôi, còn hỏi tại sao tôi giết cậu. Cậu không cảm thấy nực cười sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

“Tôi giết đệ tử của ông lúc nào?”, Lâm Chính hỏi tiếp.

“Giờ mà anh còn giảo biện à? Tất cả đã chứng kiến anh giết chết Trình sư huynh của bọn tôi mà anh còn không nhận?”, một đệ tử khác chỉ trích.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Trình sư huynh của các người không phải do tôi giết mà là do anh ta tự giết chính mình”.

“Anh nói cái gì?”.

“Ăn nói bậy bạ”.

“Đáng chết”, đám đông tức giận. Họ không buồn nghe Lâm Chính nói, cứ thế định lao lên.

Lâm Chính thấy vậy định phản công. Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ có hứng thú bèn nói: “Đừng vội, nghe cậu ta nói đã. Bản tôn muốn nghe xem cậu có thể nói gì”.

Lúc này đám đông dừng tay.

“Thần y Lâm, bản tôn tính khí không tốt, cũng không kiên nhẫn được đâu nên không muốn lãng phí thời gian với cậu. Tôi cho cậu một phút, cậu nói ra lý do, nếu là giảo biện, tôi sẽ đích thân giết cậu, rõ chưa?”

“Lý do gì?”, Lâm Chính nói.

“Lý do đệ tử của tôi tự giết chết chính mình?”

“Rất đơn giản, 5 từ: ‘học nghệ không tinh thông’. Anh ta quyết đấu với tôi, thực lực không có, bị thua, tôi thắng thì theo thỏa thuận anh ta phải chết. Vì vậy đó chẳng phải là anh ta tự sát thì là gì? Có liên quan gì tới tôi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Dứt lời, tất cả nín thở. Trình Ngạn Sinh là đệ tử của Tôn Giả đấy. Nói học nghệ của anh ta không tinh thông, thực lực không có…Vậy khác gì là tát vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả.

Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lần này chắc là Tôn Giả sẽ nổi giận. Thế nhưng ông ta chỉ im lặng một hồi lâu rồi phất tay ra hiệu cho đám đông tránh ra.

Đám người định lao lên nhìn nhau, cuối cùng rời đi. Lâm Chính thấy vậy thì khẽ thở dài.

“Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng cậu nói sự thật. Học nghệ của Trình Ngạn Sinh không tinh thông nên thua bởi cậu, chết là do tự chuốc lấy. Nhưng đó không phải là lỗi của bản tôn, những điều cần dạy thì bản tôn đã dạy cả rồi. Cậu ta không nỗ lực, thiên phú không có nên mới bị thua”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính im lặng.

Ông ta nói tiếp: “Hỏa Ưng”.

“Tôn Giả, Hỏa Ưng có mặt”, một người đàn ông chắp tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play