Sự tức giận của Trương Thất Dạ bị kìm nén đã lâu dần được giải phóng, đôi mắt đen láy bỗng chuyển sang màu đỏ, sát khí cuồng bạo lan ra bốn phía.

Trình Ngạn Sinh hơi sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, lùi lại nửa bước rồi đánh giá lại Trương Thất Dạ.

Hắn tưởng Trương Thất Dạ chỉ là một cái đuôi đi theo Lâm Chính, thực lực không mạnh.

Nào ngờ Trương Thất Dạ vừa nổi giận, liền mang lại cảm giác ngạt thở trước nay chưa từng có cho hắn.

Trình Ngạn Sinh vừa ra khỏi dòng nham thạch, khí kình bị tiêu hao rất nhiều, cơ thể vô cùng yếu ớt. Nếu lúc này giao đấu với Trương Thất Dạ, thì sợ là sẽ bị đối phương giết chết.

Thế là hắn liền quát lớn: “Người đâu!”.

Nhất thời, người của đảo Thần Hỏa ở miệng núi lửa lập tức nhảy xuống, bao vây lấy Trương Thất Dạ.

“Đây là đảo Thần Hỏa, tôi muốn giết ông, ông có thể có ý kiến gì được sao?”, vẻ mặt Trình Ngạn Sinh đầy dữ tợn, lạnh lùng nói.

“Thú vị đấy, vậy để tôi xem các cậu có bản lĩnh đến đâu!”.

Trong từ điển của Trương Thất Dạ không có từ sợ hãi, thấy đối phương chuẩn bị ra tay, sao ông ta có thể ngồi yên chờ chết, liền huy động khí ý định chém giết.

Nhưng đúng lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói bỗng vang lên.

“Thất Dạ! Đừng làm bừa!”.

Trương Thất Dạ nghe thấy thế thì cả người chấn động, lập tức nhìn về phía dòng nham thạch cuồn cuộn ở bên cạnh.

Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều sửng sốt, vô thức nhìn theo Trương Thất Dạ.

Chỉ thấy dòng nham thạch vốn phẳng lặng bỗng tỏa ra rất nhiều bọt khí, ùng ục ùng ục, sau đó nham thạch cuồn cuộn, một bóng dáng đáng sợ dần lộ ra.

Đó… chính là Lâm Chính.

Anh chậm rãi đi ra khỏi dòng nham thạch, đặt chân lên bờ.

Nhưng lúc này, nhìn anh vô cùng đáng sợ.

Ngũ quan của anh không còn, mắt mũi miệng tai đều bị tàn phá, làn da toàn thân đã bị tuột ra, để lộ các tổ chức cơ thịt ghê rợn dưới da, có chỗ còn dính nham thạch. Thậm chí có bộ phận cơ thể còn bị nham thạch ăn mòn, để lộ xương trắng. Da thịt ở lồng ngực bị hủy hoại nặng nề nhất, bị hòa tan mấy lần, chỉ còn lại một lớp màng trong suốt.

Mọi người thậm chí có thể thông qua lớp màng kia nhìn thấy nội tạng của Lâm Chính…

Không ai dám tin người này vẫn còn sống trong tình huống như vậy.

Thậm chí… anh còn đi ra khỏi dòng nham thạch…

“Ma… ma… hắn… hắn là ma quỷ…”

“Quái… quái vật sao?”.

“Rốt cuộc đây là người gì vậy?”.

“Sao hắn vẫn chưa chết?”.

Mọi người run lẩy bẩy, ai nấy đều bị dọa sợ, không khỏi lùi lại, không dám lại gần Lâm Chính và Trương Thất Dạ nữa.

Còn Trình Ngạn Sinh lúc này cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt tái mét.

“Thần y Lâm, cậu… cậu không sao chứ…”, Trương Thất Dạ mở to mắt, ông ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào ghê rợn như vậy, liền nuốt bước bọt rồi dè dặt hỏi.

Nhưng Lâm Chính không nói gì.

Thực ra tai của anh đã bị thiêu cháy, thính lực rất kém, còn đôi mắt cũng bị mù từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play