Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

Hai tiếng sau, hai người đáp máy bay ở thành phố Tây Lâm phía Đông Nam của Long Quốc.

Tô Nhu đã đặt taxi công nghệ từ trước, hai người đi xe đến thẳng núi Cùng Châu.

Núi Cùng Châu xanh rì, đường núi dốc đứng hiểm trở, xung quanh không có người ở, thị trấn gần nhất cũng phải đi xe khoảng bốn mươi phút mới đến núi.

Lúc xe đi đến giữa lưng núi, tài xế dừng lại.

“Hai anh chị, xe không lên núi tiếp được nữa. Trên núi này có một Cùng Châu Phái, người ở đó đều luyện võ, bọn họ rất bài xích người ngoài. Lần trước có một vài người thích leo núi không cẩn thận vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến mức dở sống dở chết rồi ném xuống núi. Nếu tôi lái lên đó, e là cả người lẫn xe sẽ tiêu đời, chặng đường còn lại hai người tự đi nhé”, tài xế bất đắc dĩ nói.

“Hả? Đáng sợ vậy sao?”.

“Cô lên núi làm gì? Nếu là du lịch thì tôi khuyên cô nên đổi nơi khác đi”.

“Tôi tìm người của Cùng Châu Phái bàn chút chuyện…”.

“Vậy cô phải khách sáo một chút, chọc giận bọn họ thì không xong. Bọn họ có thế lực lớn lắm, cảnh sát cũng không làm gì được”.

“Vậy à… Được, cảm ơn bác tài”.

Tô Nhu trả tiền, sau đó xuống xe, đi bộ lên núi.

Đường núi như thế này đối với Lâm Chính mà nói không tính là gì, nhưng người suốt ngày ngồi trong văn phòng, ít khi tập luyện thể chất như Tô Nhu mà nói lại dài đằng đẵng.

Đi được mười mấy phút, Tô Nhu đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

“Có cần anh cõng em đi không?”.

Lâm Chính cười hỏi.

“Không cần, em có thể đi lên được trên đó!”, Tô Nhu khẽ cắn răng đáp lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Lâm Chính cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm.

Vù!

Hai người còn chưa đi thêm được mấy bước, một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên lái tới, sau khi đi qua hai người họ, xe đột nhiên phanh gấp dừng lại.

Trên xe có bốn người, toàn bộ đều là nam.

Bọn họ liếc nhìn hai người, khi nhìn thấy Tô Nhu, ai cũng sáng mắt lên.

“Sư huynh, cô gái kia đẹp thật, còn xinh đẹp hơn cả đại sư tỷ!”, người lái xe cười hì hì quan sát Tô Nhu.

“Thú vị đấy!”, người mặc võ phục để tóc dài ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn Tô Nhu, hô lên: “Hai người có việc gì vậy?”.

“Chúng tôi là người Giang Thành, muốn lên núi cầu kiến chưởng môn của Cùng Châu Phái, có chút chuyện muốn nói với chưởng môn”, Tô Nhu thở dốc, cười gượng nói.

“Người Giang Thành sao?”, người đàn ông ngồi tay lái phụ liếc nhìn hai người và hỏi: “Các người tìm chưởng môn của chúng tôi làm gì?”

“Ồ? Vị này là người của Cùng Châu Phái sao?”, Lâm Chính bước tới, mỉm cười hỏi.

“Sư huynh của chúng tôi đang hỏi anh đấy. Ai bảo anh đi hỏi vậy? Câm miệng. Ngoan ngoãn chút đi, nếu không chúng tôi đánh phế đấy”, người đàn ông đang lái xe chỉ tay vào mặt Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play