Lâm Chính nghe vậy không đáp lời, mà hỏi sang chuyện khác: “Bạch minh chủ, hiệu quả của Trú Nhan Đan và Phản Nhan Đan mà tôi cho bà như thế nào?”.

Bạch Họa Thủy sững sờ, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng là hiệu quả rất tốt, mấy hôm nay tôi có thể nhận thấy khí sắc của mình tốt hơn nhiều, hơn nữa nếp nhăn nơi mắt cũng biến mất. Nếu tiếp tục sử dụng, nhan sắc quay ngược về thời mười tám tuổi chắc không thành vấn đề”.

“Vậy bà có muốn dùng tiếp Trú Nhan Đan này không?”, Lâm Chính lại hỏi.

Bạch Họa Thủy dừng lại một lúc, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, răng nghiến chặt, dường như rơi vào sự rối rắm vô tận.

Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn răng hỏi: “Điều kiện là gì?”.

“Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Nói hết cho tôi biết những gì bà biết về đại hội và Thương Minh, thuốc này bà có thể uống mãi không dứt”.

Bạch Họa Thủy nghe vậy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Chính đang định kéo mình xuống nước.

Chỉ một mình Lâm Chính nâng đỡ Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn không phải chuyện dễ. Dù sao Lâm Chính cũng không biết nhiều về Thương Minh và đại hội, sự việc rất dễ bại lộ, một khi lộ ra thì sẽ chết.

Nhưng nếu kéo Bạch Họa Thủy vào, tình hình sẽ khác.

Có người từng là minh chủ Thương Minh trợ giúp, Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Bạch Họa Thủy im lặng.

Bảo bà ta đứng về phe Lâm Chính, bà ta chắc chắn không đồng ý.

Nhưng tình hình bây giờ bà ta không có sự lựa chọn.

Cho dù bà ta có từ bỏ Trú Nhan Đan, bà ta cũng không làm được gì. Dịch Tiên Thiên đã phản bội Thương Minh, ông Đồng và Hoa An lại đấu đến mức ngươi sống ta chết. Lúc này Thương Minh vô cùng nguy cấp, trừ khi đại hội can thiệp, không thì chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn nguy cơ này.

Nhưng bây giờ người của đại hội đều bận rộn việc mở đại hội, ai có thể chú ý đến cơn sóng ngầm trong Thương Minh?

Cũng không biết qua bao lâu.

“Cậu muốn làm thế nào?”, Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.

“Không vội, tôi phải xem xem Hoa An đấu với ông Đồng như thế nào”.

Lâm Chính cười đáp.

Bạch Họa Thủy nghiêm túc nhìn, không lên tiếng.

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.

Anh nhìn màn hình gọi đến, lại là Tô Nhu!

Lâm Chính hơi ngẩn ra, bắt máy.

“Sao vậy Tô Nhu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi.

“Anh có thời gian không? Đi với em đến chỗ này”, Tô Nhu cực kỳ nghiêm túc.

“Chỗ nào?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Một nơi tên là Cùng Châu Phái!”.

“Cùng Châu Phái?”.

Lâm Chính hoang mang: “Đó là nơi nào?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play