“Mau đuổi theo”, Nguyên Tinh hét lớn, định đuổi theo. Thế nhưng ông ta cố ý đuổi với tốc độ chậm để những người đó có thể chạy thoát. Những người còn lại của nhà họ Kiều nhanh chóng rời khỏi sơn trang.

“Cậu Lâm, tại sao lại để họ chạy thoát? Giết chết cho rồi. Hà tất phải nương tay?”, Trương Thất Dạ bực mình

“Thôi bỏ đi, tha được thì tha, huống hồ giờ chúng ta có nhiều kẻ địch như vậy, bớt được người nào hay người đấy.

“Hừ, đúng là hời cho bọn thật đấy”, Trương Thất Dạ tức lắm.

Ông ta đã ra tay là sát khí hừng hực, vậy mà không giết được vài người thì cảm thấy khó chịu. Lâm Chính mỉm cười, thản nhiên nói: “Được rồi, về đi! Người nào làm việc của người đấy. Phải rồi, Nguyên Tinh đi cùng tôi một chuyến”

“Giáo chủ có điều dặn dò?”, Nguyên Tinh cung kính hỏi.

“Giờ ông tới nhà họ Kiều, nói với Kiều Long Nhất chúng ta bị kẻ trộm truy sát, bị thương nặng, cần ít dược liệu trị thương, hỏi ông ta có hay không? Rõ chưa?”, Lâm chính nói.

Nguyên Tinh giật mình nhưng ngay lập tức chắp tay: “Giáo chủ yên tâm. Giờ tôi đi ngay”.

“Cẩn thận một chút”.

“Vâng”.

Kiều Long Nhất chui vào xe rời khỏi Giang Thành. Trên đường tháo chạy, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, giống như bị gặp phải ma vậy.

Khi Kiều Long Nhất về tới nhà thì nhận được một cú điện thoại.

“Cái gì? Tất cả chạy thoát rồi sao?”, Kiều Long Nhất kinh ngạc.

“Vâng thưa ông. Chúng tôi sắp về rồi”, người ở đầu dây bên kia thở hổn hển.

Kiều Long Nhất trầm mặt: “Các người đi xử lý vết thương sau đó tới chính đường tìm tôi”.

“Vâng giáo chủ”.

Tầm nửa tiếng sau, Kiều Long Nhất sau khi đã uống thuốc và băng bó tới chính đường. Ông ta uống một ngụm trà, thở phào dù vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Nhà họ Kiều thấy Kiều Long Nhất trở về với thương thế đầy mình thì ngạc nhiên lắm. Họ dồn dập hỏi nhưng Kiều Long Nhất không chịu nói.

“Bái kiến giáo chủ”, lúc này, những người nhà họ Kiều chạy thoát được chạy vào chính đường, hành lễ với Kiều Long Nhất. Nhìn đám người kẻ thì mất tay người thì mất chân, ai cũng bị thương, Kiều Long Nhất nín thở.

“Các người…vẫn ổn chứ?”

“Bẩm gia chủ, tạm thời không sao ạ?”, một người run rẩy nói.

“Không sao…không sao là tốt rồi…”, Kiều Long Nhất lầm bầm, mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Lúc này, có một người khác bước vào: “Gia chủ, có người tới gặp gia chủ”.

“Ai?”, ông ta nói là Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”

“Nguyên Tinh?”, Kiều Long Nhất tái mét mặt.

“Đông Hoàng Giáo sao?”

“Vậy…chẳng phải là người của thần y Lâm à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play