“Gia chủ nhà họ Kiều khách sáo rồi”.

“Được rồi thần y Lâm, hiểu nhầm đã được hóa giải. Chúng tôi cũng không ở lại lâu nữa. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi. Cáo từ”.

“Để tôi tiễn ông”.

“Không cần không cần. Xin dừng bước”, Kiều Long Nhất vội vàng nói, sau đó thì đưa cả nhà họ Kiều rời đi.

Lâm Chính nhìn theo. Sau khi họ rời đi, anh bèn ngồi xuống quan sát cuộn trúc. Anh tham lam đọc hết một lượt khiến mấy người Trương Thất Dạ ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.

Họ có thể nhìn thấy sự ham muốn và tham lam trong mắt của Lâm Chính. Lần đầu họ thấy Lâm Chính như vậy.

Bọn họ nhìn nhau, Nguyên Tinh bước lên: “Giáo chủ! Giáo chủ…”

“Sao thế?”, ông ta phải gọi mấy lần thì Lâm Chính mới phản ứng lại.

“Giáo chủ, mặc dù nhà họ Kiều đã rời đi nhưng tôi nghĩ chắc là họ không chịu từ bỏ đâu, chúng ta vẫn nên phòng ngự”, Nguyên Tinh cung kính nói.

“Tôi biết”.

“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”

“Không cần làm gì cả, ở đây đợi. Bọn họ sẽ quay lại”, Lâm Chính vừa đọc vừa nói.

Đám đông cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng chờ đợi…

Nhà họ Kiều bước ra khỏi sơn trang, lập tức dừng lại.

“Người của Dương Hoa có đuổi theo không?”, Kiều Long Nhất nhìn xung quanh và hỏi.

“Bẩm ông, không hề. Trước khi chúng ta bước vào đó thì tôi đã cho người giám sát khắp các khu vực rồi. Giờ thần y Lâm vẫn còn đang ở bên trong sơn trang xem cuốn trúc đó, chưa hề rời đi, cũng không hề cử người theo dõi chúng ta”, người phía sau cung kính nói.

“Hừ, xem ra thần y Lâm không hề có ý phòng bị với chúng ta rồi”.

Kiều Long Nhất liếc nhìn Kiều Tín và hừ giọng: “Còn không mau bước tới đây?”

“Bố…”, Kiều Tín run rẩy bước tới.

“Có bị thương không?”, ông ta hỏi.

“Không…không ạ…”, Kiều Tín đáp lại.

“Thần y Lâm có hành hình gì không?”

“Không…ạ, thần y Lâm chỉ hỏi ít thông tin từ con…”

“Nếu đã vậy thì tại sao mày lại phải sợ hãi như vậy? Đúng là đồ vô dụng, mất hết cả thể diện nhà họ Kiều”, Kiều Long Nhất tát cho Kiều Tín một phát

Bốp! Tiếng tát giòn vang. Kiều Tín xoay mấy vòng, suýt nữa ngã lăn ra đất.

“Bố, con…”, Kiều Tín ôm mặt, định nói gì đó nhưng bị Kiều Long Nhất quát.

“Câm miệng! Đúng là thứ khiến cả nhà mất mặt. Lập tức cút về cho tao. Đợi tao xử lý xong thần y Lâm thì sẽ dạy cho mày một bài học”, Kiều Long Nhất quát lớn.

Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ lập tức tái mặt.

“Gia chủ..định đối phó với thần y Lâm sao?”, Kiều Báo vội vàng hỏi.

“Thì làm sao? Các người đều là những tên vô dụng. Lần này về chịu gia pháp đi”, Kiều Long Nhất hừ giọng.

Kiều Báo lập tức quỳ xuống, vội vàng kêu lên: Gia chủ không được đâu ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play