“Hướng dẫn viên du lịch? Hướng dẫn viên du lịch nào sẽ đợi ở đây chứ? Cậu là người Dương Hoa đúng không? Tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, thần y Lâm ở đâu? Chúng tôi tới tìm thần y Lâm”, mặt Kiều Báo không cảm xúc nói.

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông vụt tắt, bỗng trở nên nghiêm túc.

“Hóa ra là người của nhà họ Kiều, chúng tôi đợi ông ở đây đã lâu”.

“Đợi chúng tôi ư?”

“Đúng vậy, cậu Lâm đã dặn dò, nếu người nhà họ Kiều tới thì đưa đi gặp cậu ấy, cậu ấy đã chuẩn bị trà ngon chờ các vị rồi”, người đàn ông nói nói.

Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Hai vị yên tâm, chúng tôi không có ý đồ gì khác đâu, chủ tịch Lâm của chúng tôi sẽ không làm gì hai vị, đương nhiên, tiền đề là các vị phải đối xử nhã nhặn với chủ tịch Lâm”, người đàn ông lập tức nói.

“Ngông cuồng!” Kiều Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chỉ là một thằng ranh con ở giới thế tục, chẳng khác gì con kiến trong mắt chúng ta, dựa vào hắn mà định giở trò với chúng ta sao? Hắn có tư cách này hả?”, sắc mặt Kiều Báo không chút biểu cảm nói: “Dẫn đường đi, giải quyết chuyện này sớm, tao còn về nhà họ Kiều nữa”.

“Hai người mời theo xe tôi”.

Người đàn ông gật đầu, chạy lon ton sang bên đường lấy xe, dẫn đường đi trước.

Kiều Hổ lập tức lái xe đi theo.

Đi khoảng nửa giờ, xe đi tới một trang viên ở ngoại thành.

Trong trang viên này có một sân gôn, nhưng Lâm Chính không chơi gôn trong đó mà ngồi một bên sưởi nắng uống trà.

Trước mặt anh, có rất nhiều bóng người.

Có đám người Chiêm Nhất Đao, Băng Thượng Quân, Cao Tùng Dương, Nguyên Tinh, Trương Thất Dạ.

Đây đều là những cao thủ trong đội của Lâm Chính.

Họ ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, như thể đang thiền định.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, giống như một pho tượng bất động.

Những người này đều đã uống đan dược do Lâm Chính luyện chế.

Với tác dụng của những viên thuốc này, trình độ võ công thậm chí cả cơ bắp và xương cốt của họ sẽ được nâng cao rất nhiều.

Thuốc này Lâm Chính chế tạo dựa trên thần đan, anh đã chế luyện suốt đêm để bọn họ dùng.

Lúc này, Kiều Hổ và Kiều Báo đã được đưa tới.

“Chủ tịch Lâm, người tới rồi!”, người dẫn đường đứng bên cạnh Lâm Chính cung kính nói.

“Ồ?”

Lâm Chính định thần lại, nhìn Kiều Hồ và Kiều Báo, cười nhạt: “Hai người các ông vất vả rồi, ngồi xuống uống tách trà đi!”

“Người đâu?”

Hai người phớt lờ, Kiều Báo thấp bé hỏi thẳng.

“Ai cơ?”

“Cậu chủ Kiều Tín nhà tôi và hai mươi người nhà họ Kiều bị cậu bắt đi!”, Kiều Hổ khàn giọng nói.

“Ồ? Bọn họ à, bọn họ đã được tôi sắp xếp ở một nơi khác, ông muốn gặp họ sao?”

“Nơi nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play