“Đúng vậy, trước đó thần y Kiều đã cho ông Dịch uống hai viên thuốc, cũng không biết là loại thuốc gì”, Thái Man Nghiên đứng trong góc, cười hì hì, nhìn Kiều Tín nói.

Kiều Tín rụt cổ lại, vô cùng lúng túng.

“Tôi cần phải biết thành phần của viên thuốc, Kiều Tín, đưa cho tôi một viên thuốc của anh, để tôi biết cách chữa trị cho ông Dịch”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Chuyện… chuyện này sao được chứ? Đan dược này là linh dược của gia tộc tôi, là người gia tộc đã ban cho tôi, người bình thường không thể động vào! Không được! Tôi không thể đưa cho anh!”, Kiều Tín nghiến răng, lạnh lùng nói.

“Nếu như vậy, Hoa minh chủ, thứ lỗi cho tôi bất lực”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Các người nên mời cao nhân khác đi, tôi không chữa được!”

“Thần y Lâm, cậu…” Hoa An nôn nóng, vội vàng ngăn Lâm Chính đang chuẩn bị rời đi.

“Tôi không thể phân tích thành phần của viên thuốc thì không có cách nào loại bỏ được loại thuốc đang hủy hoại cơ thể ông Dịch! Vậy thì chữa kiểu gì được đây? Nói thật nhé, nếu không biết rõ ông ta đã uống loại thuốc gì thì cho dù hôm nay Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông ta!” Lâm Chính nhún vai.

Nghe vậy, Hoa An sao có thể không hiểu ý của Lâm Chính, ông ta lập tức nói: “Thần y Lâm, cậu đừng vội, cậu cần thuốc đúng không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu Kiều!”

Nói xong, ông ta quay người, nhìn chằm chằm vào Kiều Tín.

“Hoa minh chủ! Ông muốn làm gì?”, Kiều Tín nuốt nước bọt.

Hoa An không nhiều lời, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số người phụ trách nhà họ Kiều, trầm giọng nói: “Cậu gọi hay tôi gọi đây?”

“Hoa minh chủ, ý… ý của ông là gì?”, Kiều Tín ngơ ngác hỏi.

“Cậu không biết y thuật, không biết lại còn giả bộ, chữa bệnh cho ông Dịch – người của Thương Minh chúng tôi, gián tiếp hại chết ông ấy. Kiều Tín, Hoa An tôi là người nói lý lẽ, nhà họ Kiều của cậu cũng có hợp tác với Thương Minh. Chuyện hôm nay, nhà họ Kiều nhất định phải cho Thương Minh một lời giải thích! Bây giờ cậu tự mình đi thông báo cho nhà họ Kiều, hay để tôi nói với gia chủ nhà họ Kiều?”, Hoa An trầm giọng nói.

“A? A… Không! Đừng mà!”, Kiều Tín sốt sắng hét lên.

Nếu vậy chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân của nhà họ Kiều sao?

Kiều Tín khóc không ra nước mắt, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hoa An, hắn không thể không nhượng bộ, thở dài nói: “Được, được được! Hoa minh chủ, coi như tôi thua ông, tôi sẽ đưa đan dược cho ông!”

“Cậu chủ…”

Đám người nhà họ Kiều bên cạnh nôn nóng gào mồm lên.

“Mau đi lấy đan dược! Nghe này, không ai được phép nhắc tới chuyện này với người trong nhà, nếu không tôi sẽ xé rách miệng của người đó!”, Kiều Tín thấp giọng quát.

Mấy người nhà họ Kiều trố mắt nhìn nhau, chỉ đành gật đầu.

Sau đó lấy viên thuốc đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy viên thuốc, cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên đồng tử căng lớn.

“Đây chẳng lẽ là… thần dược?”

“Thần y Lâm biết loại thuốc này à?”, Kiều Tín cau mày.

“Thuốc này do thần y thời chiến quốc chế tạo ra, nhưng đơn thuốc đã bị thất truyền, tôi chỉ thấy vài lời giới thiệu trong một số sách cổ. Nghe nói đơn thuốc này được viết thành một bài văn dài hơn bảy mươi nghìn chữ. Mỗi chữ đều là bảo vật vô giá, nếu anh có được phương thuốc của thần đan này thì tôi đoán nhà họ Kiều có lẽ có bài văn này đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play