“Ông nói gì? Xương Bá bị đưa đi rồi?”.

Ở tầng cao nhất của khách sạn Giang Hoa, Tư Đồ Kính đứng trước cửa sổ sát đất, la lên qua điện thoại.

“Phải”, Lạc Bắc Minh ở đầu kia nói bằng giọng khản đặc: “Cậu Tư Đồ, đây rõ ràng là đòn phản công của Chủ tịch Lâm! Chúng ta có tiếp tục hay không?”.

“Nói thừa, đương nhiên phải tiếp tục. Chẳng lẽ mất đi một ông trùm xã hội đen thì tôi phải nhận thua sao?”, Tư Đồ Kính quát lên, vẻ mặt âm trầm.

“Nhưng… cậu Tư Đồ, cậu biết người đưa Xương Bá đi là ai không?”.

“Ai?”.

“Thái Văn Nông!”.

“Cái gì?”.

Ly rượu trong tay Tư Đồ Kính run rẩy rơi xuống đất.

Xoảng!

Ly rượu bị rơi vỡ, chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra.

Tư Đồ Kính trợn tròn mắt, cơ thể run rẩy nói: “Thái Văn Nông không có quyền đó, sao ông ta lại vươn tay đến tận đây?”.

“Nếu là can thiệp đến vấn đề đó thì Thái Văn Nông quả thật có quyền quản!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng đáp.

Tư Đồ Kính tái mặt, hiểu ra Lạc Bắc Minh đang nhắc tới phương diện nào.

“Cậu Tư Đồ, tôi đề nghị phải nói Tiêu Nghị chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức, hoặc là hủy vụ kiện đó, để Tiêu Nghị thoát thân trước. Nếu không, tôi sợ mục tiêu tiếp theo của Tập đoàn Dương Hoa sẽ là Tiêu Nghị!”, Lạc Bắc Minh nói.

“Không được! Chuyện đã đến nước này rồi, không lẽ lại bảo tôi phải thu tay? Huống hồ, nhà máy đã bị niêm phong, ông nói ông ta phải thoát thân thế nào nữa?”, Tư Đồ Kính nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy vụ kiện…”.

“Tiếp tục! Bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải tiếp tục! Tôi không tin Chủ tịch Lâm kia có tài năng gì ghê gớm. Phương Thị Dân đã nhận được chứng cứ đanh thép mà tôi giao cho ông ta. Ông ta cũng đã nói với tôi, vụ kiện này ông ta có thể thắng một trăm phần trăm! Một vụ kiện chắc thắng, tôi còn sợ gì nữa? Xã hội bây giờ là xã hội dựa vào chứng cứ, chứng cứ vững như núi, Tập đoàn Dương Hoa bọn họ có thể chối cãi được sao?”.

“Nếu nói vụ kiện có thể thắng, vậy thì mọi chuyện không có gì để lo lắng, chỉ sợ…”.

“Ông sợ cái gì? Chắc chắn sẽ không có gì ngoài ý muốn!”, Tư Đồ Kính ngắt lời Lạc Bắc Minh, điên cuồng hét lên.

Lạc Bắc Minh do dự một lúc, chỉ đành gật đầu thở dài.

“Được thôi”.

Đến lúc này rồi, đúng là không thể thu tay.

Nhưng Lạc Bắc Minh không phải Tư Đồ Kính, ông ta tính toán sâu xa, sao có thể không nhìn ra đường lối.

Chủ tịch Lâm còn mời được pho tượng Phật là Thái Văn Nông, chỉ sợ từ đầu tới cuối không ai nhìn thấy rõ sức mạnh phía sau cậu ta…



Người của đoàn luật sư lập tức bảo lãnh cho Lâm Chính.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, trước khi có kết quả vụ án, việc đi lại của anh vẫn phải chịu hạn chế, không thể rời khỏi Giang Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play