“Tiểu Triệu, chuyện này là sao?”.

Trịnh Nam Thiên trầm giọng quát hỏi.

“Tôi… tôi không biết thưa thủ trưởng…”, Tiểu Triệu muốn khóc mà không có nước mắt.

“Sao cậu Tiểu Lâm này lại liên quan đến sản xuất thuốc giả và lừa đảo doanh nghiệp chứ?”, Phương Hồng cau mày nói.

“Nếu cậu ấy bán thuốc giả, thì các tổ chức quốc tế không thể thừa nhận hai loại thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa được, e rằng trong chuyện này có vấn đề”, Công Dư Lỗi trầm giọng nói.

Ông ta là người của Viện Khoa học, đương nhiên rất quan tâm đến chuyện này, gần đây ông ta cũng chú ý hơn đến tập đoàn Dương Hoa. Theo ông ta thấy, tập đoàn Dương Hoa không hề có động cơ để chế tạo thuốc giả, dù sao… thuốc mới của bọn họ quả thực có hiệu quả, được rất nhiều bên công nhận, thậm chí Lâm Chính còn có hai phương thuốc hoàn toàn khác nhau.

Thuốc giả? Rõ ràng bọn họ có thể làm thuốc thật, tại sao phải làm thuốc giả chứ?

Từ phương thuốc Lâm Chính đưa ra, thì anh là một người có thực tài! Tuyệt đối không phải hạng lừa đảo giang hồ!

“Xem ra trong chuyện này có ẩn tình!”.

Thiếu Thu bình thản nói.

“Hừ!”.

Trịnh Nam Thiên đập bàn, trầm giọng nói: “Tiểu Triệu!”.

“Thủ trưởng!”.

“Bảo Châu Cương đi điều tra cho tôi, trong vòng một tiếng, tôi muốn biết ngọn ngành đầu đuôi!”.

“Rõ!”.

Tiểu Triệu chạy đi.

Mấy người lại ngồi chờ, không còn tâm trạng ăn cơm uống rượu nữa.

Một tiếng sau, một người đàn ông chột một mắt, mặt đầy râu bước vào.

“Tướng quân!”.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.

Người đàn ông cúi đầu nói hết những tin tức mình điều tra được ra.

Săc mặt của bốn ông lão lập tức trở nên vô cùng âm trầm.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật mà lại xảy ra chuyện như vậy sao? Trịnh Nam Thiên, ông ở Giang Thành ba năm mà Giang Thành trở nên thế này à?”, Thiếu Thu tức đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào mặt Trịnh Nam Thiên mắng.

“Không ngờ lại có cả chuyện như vậy, có còn vương pháp không? Một lũ khốn kiếp! Ăn gan hùm mật báo chắc?”, Công Dư Lỗi cũng rất tức giận.

Sắc mặt Phương Hồng u ám, không nói lời nào.

Trịnh Nam Thiên thì cả người run rẩy, bàn tay siết chặt tay vịn, đến mức tay vịn suýt bị ông ta bóp nát.

Tuy ông ta đang chữa bệnh, nhưng không có nghĩa là ông ta không tồn tại.

Chiến thần trong quân ở Giang Thành mấy năm, mà Giang Thành còn xảy ra chuyện như vậy. Nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu?

“Ông Trịnh, tôi thấy ông dưỡng bệnh ở đây mấy năm, cũng càng ngày càng vô dụng rồi, đầu trâu mặt ngựa gì cũng dám giỡn mặt! Ông cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này để tôi giải quyết! Ông không có bản lĩnh nhưng tôi có! Tôi không thể trơ mắt nhìn một hạt giống tốt bị vùi dập như vậy được!”, Công Dư Lỗi trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play