“Nói đúng ra thì tôi là bác sĩ, không phải là thần. Nếu như ông không nghe lời của bác sĩ thì bác sĩ cũng bất lực rồi”, Lâm Chính nhún vai.

Nông Đường Công thở dài: “Thôi được. Mai chúng ta uống vậy”.

“Ừm”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đổ chuông. Là Lương Huyền Mi gọi tới.

“Huyền Mi, sao thế?”, Lâm Chính nghe điện thoại.

“Anh…anh đang ở đâu? Anh có rảnh không?”, Lương Huyền Mi mím môi hỏi.

“Có chuyện gì không?”

“À là thế này…em…ân sư của em bị bệnh rồi. Đi bệnh viện vẫn không đỡ…nếu anh rảnh có thể xem giúp được không?”, Lương Huyền Mi nói.

“Chuyện này…không thành vấn đề…Em đang ở đâu? Giờ anh tới chỗ em”, Lâm Chính mỉm cười.

“Em đang ở gia viên Lệ Thủy, ở nhà của ân sư. Anh tới thì gọi cho em”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy đi bắt xe.

Ở gia viên Lệ Thủy, Lương Huyền Mi trông vô cùng căng thẳng.

“Huyền Mi, cô đang làm gì đấy?”, lúc này một cô gái tóc ngắn bước tới.

“Tôi liên hệ với thần y Lâm. Sư phụ không khỏe mà, tôi muốn mời thần y Lâm tới xem bệnh cho sư phụ”, Lương Huyền Mi nói.

“Cô quen thần y Lâm thật à?”, cô gái tóc ngắn hỏi với vẻ tò mò. . Đọc thêm 𝗇hiều t𝑟uyệ𝗇 ở ﹏ T 𝑟 U m t 𝑟 u y ệ 𝗇.V𝖭 ﹏

“Anh ấy là anh trai của tôi”, Lương Huyền Mi nói.

Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên lắm. Một lúc sau bật cười: “Huyền Mi, tôi cũng nghe tin đồn, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi. Nhà họ Lương không có qua lại gì với thần y Lâm, vậy mà tự dưng anh ta lại trở thành anh của cô sao?”

“Điều này…”, Lương Huyền Mi không biết phải giải thích thế nào.

“Được rồi, đi vào thôi”, cô gái khoác tay Lương Huyền Mi đi vào trong.

Đúng lúc này, một giọng nói cổ quái vang lên: “Huyền Mi, sao thế, liên hệ được thần y Lâm chưa? Sư phụ của chúng ta đang đợi thần y Lâm tới cứu đấy”.

Lương Huyền Mi chau mày. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc váy dài màu đỏ, trang điểm đậm. Người này tên là Hoàng Diễm Hồng, trước giờ luôn đối đầu với Lương Huyền Mi.

“Anh tôi sắp tới rồi”, Lương Huyền Mi đáp lại.

“Anh sao? Hừ, đúng là không biết điều. Thần y Lâm từ khi nào mà trở thành anh của cô thế? Hơn nữa nếu anh ta không tới thì phải làm sao?”, cô gái kia nheo mắt cười.

Hoàng Diễm Hồng nói nghe rất khó chịu. Nhưng Lương Huyền Mi không quan tâm. Cô ta chẳng để bụng. Thực ra hai người cũng không thân, chỉ là bạn học thời tiểu học. Lương Huyền Mi sau đó tới đảo Vong Ưu nên càng ít tiếp xúc với những người này.

Lần này cô ta tới gia viên Lệ Thủy chẳng qua là vì cô giáo hồi nhỏ của mình bị ốm nên tới thăm.

Ngoài cô ta ra thì những bạn học khác cũng tới khá đông. Mọi người thực ra cũng không thân với giáo viên này lắm, nhưng vì giáo viên này trước đây đức cao vọng trọng, là một giáo viên có tiếng nên địa vị cũng rất cao, mối quan hệ lại rộng. Nghe nói những người tai to mặt lớn của Yên Kinh cũng thân thiết với bà ta. Nếu được bà tà giới thiệu thì dù là ai cũng sẽ có tiền đồ rộng mở cả.

Những người học sinh này tới đây thực ra là vì muốn cô giáo sau này giúp đỡ mình mà thôi. Ngay cả Lương Huyền Mi cũng có suy nghĩ đó. Chuyện của Lâm Chính và Nakagawa đã truyền khắp trong và ngoài nước. Dưới sự tung tin của một cơ số người thì danh tiếng của Lâm Chính trên các diễn đàn không được tốt lắm. Vì vậy Lương Huyền Mi muốn nhờ giáo viên của mình đứng ra nói giúp cho Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play