“Cậu ta chính là thần y Lâm, lẽ nào ông chưa nghe qua?”, Nông Đường Công hỏi.
“Cái gì? Cậu ta chính là thần y Lâm ngày nào tivi cũng chiếu đó sao? Không phải chứ? Không phải bảo y thuật cậu ta trác tuyệt sao? Vì sao võ công của cậu ta… cũng lợi hại như vậy?”, ông Trần cũng không dám tin.
“Tên nhóc đó rất thần kỳ, nhưng cậu ta không hiểu lý lẽ không đuổi giặc cùng đường hay sao? Takahashi Imura chạy đi như vậy không biết có mai phục gì không, nếu thần y Lâm rơi vào bẫy thì lành ít dữ nhiều”, Nông Đường Công cười khổ, nói.
“Đường Công, tên Takahashi Imura này ngang ngược quá, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì, người này nên nghiêm trị!”, ông Trần tức giận mắng.
“Yên tâm, tôi sẽ phản ánh với bên đó, để quân đội đó ra quân”, Nông Đường Công lạnh lùng nói.
“Quân đội đó?”.
Ông Trần sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, mặt biến sắc: “Không cần thiết phải vậy chứ? Để quân đội đó ra quân… phải chăng là làm lớn vấn đề lên?”.
“Làm lớn vấn đề? Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi quốc gia, sao có thể chậm trễ?”.
Nông Đường Công tức giận lấy điện thoại ra, đang định bấm số, nào ngờ điện thoại lại rung lên.
Nông Đường Công sửng sốt, lập tức bắt máy, một lúc sau sắc mặt ông ta thay đổi.
“Đường Công, sao rồi?”, ông Trần lập tức hỏi.
“Hình như sắp lớn chuyện rồi!”.
Nông Đường Công bỏ điện thoại xuống, nói: “Cháu mau đưa ông Trần đến bệnh viện điều trị, ông phải đi một chuyến!”.
“Ông đi đâu vậy?”.
“Sân vận động thành phố!”.
Nông Đường Công vừa nói vừa vội vã rời khách sạn.
“Thủ trưởng, đợi tôi với!”, Tiểu Lưu hét lên, chạy theo.
Ra khỏi khách sạn, Trịnh Nam Thiên biết tin chạy đến từ sớm, dẫn theo đội quân bao vây cổng lớn.
Nhìn thấy Nông Đường Công đi ra, Trịnh Nam Thiên vui mừng không thôi.
“Lãnh đạo, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi! Tôi đang định xông vào trong đó chứ!”, Trịnh Nam Thiên vội nói.
Ông ta biết Nông Đường Công đã vào khách sạn, nhưng vì nơi đây có nhóm người Takahashi Imura ở, ngang nhiên xâm nhập sẽ dẫn tới phiền phức rất lớn, cho nên ông ta luôn đứng đợi ở phía dưới.
Cho đến khi Lâm Chính và Takahashi Imura tranh đấu sinh ra động tĩnh mới khiến ông ta cảm thấy có gì không ổn, chuẩn bị tấn công.
Khi ông ta đang định giết vào trong thì đám người Nông Đường Công đi ra.
Nhìn thấy Nông Đường Công và Tiểu Lưu mặt mày xám xịt, Trịnh Nam Thiên hiểu chắc chắc đã xảy ra chuyện.
“Mau đưa tôi đến sân vân động thành phố, mau!”, Nông Đường Công quát.
“Cựu lãnh đạo, có chuyện gì rồi sao?”.
“Bớt nhiều lời, mau đi chuẩn bị cho tôi!”.
Nông Đường Công đạp Trịnh Nam Thiên một đạp, phẫn nộ quát lớn.
Trịnh Nam Thiên không dám chần chừ, vội vàng quay đầu chạy đi.
Chốc lát sau, vài chiếc xe chạy nhanh đến sân vận động.
Đợi đến khi Nông Đường Công vào đến sân vận động, nơi này đã đầy những người. .
||||| Truyện đề cử:
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
“Đường Công, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”, sau lưng vang lên giọng của ông Trần.
Nông Đường Công sửng sốt, quay đầu sang: “Sao các ông lại chạy đến đây? Không phải tôi đã bảo các ông đến bệnh viện sao?”.
“Tôi lo ông xảy ra chuyện mà, nên tôi đã băng bó đơn giản ở trên xe rồi đến đây. Đường Công, ông vội vàng chạy đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”, ông Trần hỏi.
Nông Đường Công hạ thấp giọng, vẻ mặt khó coi: “Tôi không ngờ đám người của nước Anh Hoa đó lại làm đến mức này! Đêm hôm mà tên Nakagawa đó lại “mời” hơn một trăm phóng viên, trong đó có hai mươi phóng viên đến từ nước ngoài. Bọn họ chuẩn bị live hiện trường!”.
“Live cái gì?”, ông Trần sửng sốt.
“Trận quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm!”, Nông Đường Công nói.