Mặc dù ông ta không phải là võ giả nhưng cũng tiếp xúc với không ít võ giả nên cũng hiểu vấn đề.

Đệ tử của Imura không hề có ý định tránh đi. Họ vẫn đứng đó nhìn chăm chăm ông Trần.

“Sao bọn họ không lùi ra? Lẽ nào bọn họ không sợ bị ảnh hưởng sao?”, Tiểu Lưu cảm thấy bất ngờ.

Nông Đường Công đanh mặt, cảm thấy có gì đó không ổn. Những đệ tử này cảm thấy khó thở trước khí tức của ông Trần. Sắc mặt họ trông vô cùng khó coi thế nhưng họ không chịu rời đi…

Bọn họ làm gì vậy? Lẽ nào họ chán sống rồi? Chắc chắn là không phải. Chắc chắn phải có lý do nào đó.

Nông Đường Công cảm thấy tim đập thình thịch. Đúng lúc này, điều kỳ lạ xảy ra.

“Đúng là không biết lượng sức mình. Thực lực của ông chỉ xứng đấu với học trò của tôi thôi”, nói xong, Imura trừng mắt, hô “ha” một tiếng.

Vụt….Trong nháy mắt, khí tức ngập tràn trong căn phòng của ông Trần đột nhiên biến mất. Cửa kính vỡ vụn.

“Cái gì?”, ông Trần tái mặt, vội vàng lùi lại, trố tròn mắt nhìn Imura.

Cô gái tóc ngắn cũng sững sờ: “Không thể nào…”

“Chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?”, Nông Đường Công vội vàng hỏi.

Cô gái tóc ngắn mím môi: “Ông nội thua rồi…”

“Hả…thua rồi sao?”, Tiểu Lưu suýt ngất.

Nông Đường Công cũng không thể chấp nhận được: “Còn chưa đánh mà sao thua được…”

“Tới cảnh giới của ông nội, trước khi chiến đấu là đã tạo được thế rồi, mà khi tạo thế thì chắc chắn là phát ra khí tức có thể đánh bại được đối phương. Vừa rồi ông nội đã làm như thế và chuẩn bị tấn công, vậy mà đối phương chỉ hô lên một tiếng, khí tức của ông nội đã tan biến. Như vậy có nghĩa là đối phương mạnh hơn ông nội gấp nhiều lần…Người này và ông nôi rõ ràng là không thuộc cùng một cảnh giới. Ông nội thua rồi”, cô gái tóc ngắn đau khổ nói, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nông Đường Công nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta quay qua nhìn chăm chăm ông Trần. Rõ ràng là cô gái tóc ngắn hiểu rõ tình hình hơn ông ta nhiều.

Đối với cao thủ thế này, ít nhiều gì cũng phải đánh đấm một lúc chứ ai lại đùng một cái thua luôn. Bọn họ không ngờ ông Trần lại bị thua một cách thảm hại như vậy.

“Được lắm Imura! Bao năm qua, võ công của ông đã tăng lên gấp tôi nhiều lần, ông…rốt cuộc đang ở cảnh giới nào vậy”, ông Trần nghiến răng.

“Cảnh giới của tôi là cảnh giới mà ông không bao giờ có thể đạt được. Tôi có thể thắng được ông một lần thì có thể thắng được nhiều lần. Bởi vì thiên phú của tôi mạnh hơn của ông. Lúc ông đang tiến bộ, thì tôi cũng tiến bộ ở mức độ mà ông không thể nào tưởng tượng được. Vì vậy người như ông không đủ tư cách khiêu chiến với tôi”, Imura thản nhiên nói.

“Tôi thừa nhận ông rất mạnh. Lần này, tôi thua rồi, có điều tôi không tin sau này tôi lại thua ông tiếp! Sau này tôi sẽ lại khiêu chiến với ông”.

Ông Trần tức lắm, dù không cam tâm nhưng cũng chẳng làm gì được. Ông ta định rời đi, về luyện tập tiếp để phục thù.

Đúng lúc này, Imura lên tiếng: “Ai bảo ông đi vậy?”

Ông Trần giật mình: “Ông định làm gì?”

“Tôi là người rất được người khác tôn trọng, không phải ai muốn khiêu chiến tôi cũng được. Muốn có cơ hội đấu với tôi một lần thì phải trả giá. Tôi đã giao chiến với ông rồi nhưng…cái giá ông phải trả đâu?”, Imura cười lạnh lùng.

“Giá sao? Ông…muốn giá gì?”, ông Trần trông vô cùng khó coi.

“Rất đơn giản, tôi chỉ cần hai tay và hai chân của ông. Chắc không thành vấn đề đúng không?”, Imura mỉm cười.

Hai tay hai chân sao? Mấy người bọn họ tái mặt. Imura muốn phế ông Trần? Sắc mặt ông Trần trở nên vô cùng khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play