“Chuyện này…”

Mọi người đều cứng họng.

Nông Đường Công cũng không khuyên được nữa.

Dường như Lâm Chính bỗng chú ý đến điều gì, anh rút mạnh châm bạc ra, đâm vào trên người Băng Thượng Quân.

Nhưng chỉ vài cây châm, tai mắt mũi miệng Băng Thượng Quân bỗng chảy máu, dáng vẻ rất nhếch nhác.

Mọi người khiếp sợ.

Thần y Diêu tiến đến gần nhìn nói: “Thầy ơi, huyết quản của cậu ta bị vỡ rồi, nội tạng cũng chảy máu, e là không thể cứu sống được nữa”.

“Không, nếu Băng Thượng Quân như thế, ngược lại có hy vọng được cứu”.

Lâm Chính vừa nhanh tay châm cứu vừa nói.

“Sao có thể chứ?”, thần y Diêu không tin.

Một người đã chết vốn dĩ đã bị thương cả người, chết cũng không thể chết thêm, lần này huyết quản và nội tạng đều bị vỡ… còn có thể cứu sống ư? E là Đại La Kim Tiên không đến thì không thể cứu?

“Ông từng nghe nói đến một câu này chưa?”, Lâm Chính nói.

“Câu gì?”

“Dồn vào chỗ chết mới được tái sinh”.

“Hả?”

Thần y Diêu sửng sốt.

“Thật ra sinh tử có quan hệ tương quan với nhau. Sau khi tôi đến đã kiểm tra cho Băng Thượng Quân rồi, phát hiện mặc dù Băng Thượng Quân đã chết nhưng vẫn còn mạch máu chưa đứt, thế nên tôi lập tức dùng một cây châm bạc chặn dây mạch máu đó lại, hy vọng thông qua mạch máu này kích hoạt tim và tư duy của Băng Thượng Quân lần nữa để khôi phục, nhưng xác suất cực thấp”.

“Có phải là xác suất khoảng mười phần trăm như thầy nói không? Nói như thế cậu ta thực sự may mắn khi vừa đúng khoảng mười này?”, thần y Diêu hỏi.

“Cũng không tính là may mắn, cũng không phải là xui xẻo”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thầy, ý thầy là sao?”, thần y Diêu khó hiểu hỏi.

“Có sai lệch, tình trạng hiện giờ của anh ta không nằm trong khoảng mười này, cũng không tồn tại trong chín mươi phần trăm còn lại, bây giờ Băng Thượng Quân còn một cơ hội sống nhưng độ khó này cao hơn khoảng mười này, tôi cũng không biết có thể cứu hay không”.

“Vậy giờ thầy định làm thế nào?”

“Tôi cần một vị dược liệu, là dược liệu cực kỳ hiếm, phải tìm được trước khi trời sáng”.

“Thuốc gì thế? Thầy cứ việc dặn dò, chỗ tôi vẫn có không ít thuốc quý”, thần y Diêu vội ra vẻ nịnh bợ.

“Hoa Thông Minh! Đã từng nghe chưa?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Hoa Thông Minh?”, thần y Diêu sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: “Thầy à, loại hoa hiếm có như vậy khó tìm được ở trong nước lắm… Trước khi trời sáng, e là không tìm được”.

“Cho nên bây giờ tôi muốn mọi người sử dụng hết nhân lực, sức của đi tìm hoa này cho tôi, nếu có thể lấy được, Băng Thượng Quân sẽ được cứu, nhưng nếu không tìm được thì Băng Thượng Quân sẽ chết”, Lâm Chính nói.

Nông Đường Công không dám lề mề, lập tức nghiêng đầu nói: “Lập tức đi sắp xếp nhân lực”.

“Vâng, thủ trưởng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play