Akutagawa mất cảnh giác và ngất xỉu ngay tại chỗ, trên đầu lõm xuống một mảng, không rõ sống chết.

“Hả?”

Mọi người đều sững sờ.

Nông Đường Công hơi ngạc nhiên.

Nakagawa thở gấp, không thể tin nhìn Lâm Chính.

“Thằng khốn! Mày… mày dám làm vậy với anh Akutagawa sao? Mày muốn chết hả?”, một đại biểu nước láng giềng nổi nóng: “Tao sẽ không tha cho mày!”

Nói xong hắn muốn ra tay.

Nakagawa đã kịp thời ngăn hắn lại.

“Anh không phải đối thủ của hắn! Đừng manh động!”, Nakagawa thờ ơ nói.

“Nhưng…”

“Đừng vội!”

Nakagawa bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, nói: “Thần y Lâm đúng không? Mày làm như vậy có phải là không xem bọn tao ra gì không?”

“Người này ra tay với tôi trước, tôi chỉ trả đòn lại cho hắn thôi! Nếu đã lựa chọn dùng nắm đấm thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng chịu chết! Đương nhiên, nơi này nhiều người như vậy, tôi sẽ không lấy mạng hắn, nhưng phế bỏ võ công chặt đứt tay chân thì không thể đảm bảo được đâu!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, Mày đang khiêu khích tao! Khiêu khích võ thuật của nước tao đấy!”, Nakagawa híp mắt.

“Tôi khiêu khích đấy, thì đã sao?”, Lâm Chính thẳng thắn hỏi.

Ánh mắt Nakagawa trở nên lạnh lùng, đang định nói tiếp.

Tuy nhiên, Lâm Chính lại lên tiếng trước.

“Cút đi! Tôi đã nói rồi, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi! Bây giờ tôi không có thời gian để lãng phí với anh, tôi phải cứu học trò của tôi! Tôi muốn một ngày sau anh phải đến bệnh viện quỳ gối, xin lỗi sám hối với học trò tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến anh phải nằm để về nước”.

Lâm Chính hờ hững nói, dường như không có chút hứng thú nào với Nakagawa, nói xong anh xoay người trở về phòng, tiếp tục chữa trị cho Băng Thượng Quân.

Những lời điên rồ!

Mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Nakagawa đằng đằng sát khí, siết chặt nắm đấm: “Mày coi thường tao hả? Hừ, thật thú vị! Nakagawa tao ở nước mày lâu như vậy mà chưa gặp người nào như mày! Tao còn tưởng rằng nước mày toàn là một đám khiêm tốn thân thiện, bây giờ xem ra cũng chỉ có thế”.

“Khiêm tốn thân thiện thì phải xem là đối với ai, còn anh thì chưa đủ tư cách”.

“Cho nên tao cũng không có tư cách khiêu chiến với mày sao?”

“Đúng vậy, có lẽ thầy của anh cũng không có tư cách”.

“Hỗn xược!”, Nakagawa nổi giận: “Sao mày dám sỉ nhục thầy tao? Ếch ngồi đáy giếng! Mày có biết thầy tao là ai không? Ông ấy là cao thủ số một ở nước tao đấy! Được xưng là thần Ninja! Mày xem thường tao thì đã đành, vậy mà ngay cả thầy tao cũng dám coi thường sỉ nhục! Nếu tao không giết mày thì đúng là thiếu tôn trọng thầy tao”.

Lúc này, Nakagawa đã muốn giết người.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn phớt lờ gã, tiếp tục làm việc của mình.

Thấy vậy, Nakagawa không hề run sợ, nói thẳng: “Lần hành động này, thầy của tao cũng đi cùng tao đến đây! Tao không muốn lãng phí thời gian, hai tiếng sau, tao sẽ đợi mày ở sân vận động! Thần y Lâm, tao phải đích thân đánh bại mày, cho mày bò dưới đất, dùng chân hung hăng giẫm đạp vào đầu mày! Đây là cách tao trừng phạt mày vì đã nói những lời ngông cuồng với tao! Tao muốn thách đấu với mày! Nếu mày không tới thì mày là đồ hèn nhát, không có tư cách xuất hiện ở trước mặt tao! Thần y Lâm, tao chờ mày!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play