Có người bất bình phẫn nộ, có người chửi bới mắng nhiếc, nói gì cũng có.
Dư luận không thể kiểm soát được.
Đám người Nakagawa, Akutagawa rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm và tức giận của những người xung quanh.
Lần này, người trong nước đã mất hết thể diện!
“Anh Nakagawa, cũng tạm ổn rồi, tôi tin rằng giới truyền thông đã phát sóng những hình ảnh anh dũng của anh và bộ dạng vô liêm sỉ của con chó già kia đến khắp thế giới! Bọn họ đã hoàn toàn biết rõ khoảng cách giữa đất nước này và đất nước chúng ta! Cho dù là võ thuật hay danh dự!”, Akutagawa cười nói.
“Đúng vậy”, Nakagawa gật đầu, nhìn những người trước mặt với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Các võ giả ở Yên Kinh khiến tôi quá thất vọng, tôi sẽ đợi một tiếng đồng hồ ở khách sạn. Sau một giờ nữa, nếu không có ai đến thách đấu thì tôi sẽ đến địa điểm tiếp theo! Người ở đây đúng là quá bất tài! Quốc đô Yên Kinh mà chỉ có thế, theo tôi thấy thần thoại võ thuật của quốc gia này cũng chỉ là một trò cười”.
Nói xong, Nakagawa xoay người chuẩn bị rời đi.
Thành viên đoàn đại biểu của nước láng giềng đều bật cười ha hả, buông lời chế giễu, định rời đi.
Những người xem phát sóng trực tiếp và xem tại hiện trường đều run rẩy vì tức giận, nhưng họ không thể làm gì được.
Họ rất hy vọng có một anh hùng có võ công cao cường đứng ra tát mạnh vào mặt những kẻ này.
Ngay khi đám người Nakagawa chuẩn bị rời đi… .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ở Trọ Cùng Nhà2.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào3.
Trong Ánh Chiều Tà4.
Âm Mưu=====================================
“Đợi đã!”
Một giọng nói vang lên.
Đám người Nakagawa không thể không dừng lại.
Mọi người cũng hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng là Nông Đường Công!
“Sao thế? Lão già? Ông muốn khiêu chiến với tôi à?”, Nakagawa hỏi với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Tôi thấy ông còn không đứng vững nữa, đừng tự đến tìm cái chết!”, Akutagawa cười khẩy nói: “E rằng ông lại là một kẻ lừa bịp nhỉ!”
“Lũ khốn! Cẩn thận cái mồm bọn mày! Biết ông ấy là ai không hả? Còn dám nói nhảm nữa thì cút ra khỏi Yến Kinh!”, Tiểu Lưu bên cạnh lập tức mắng to.
“Hả?”
Đám người Nakagawa cau mày.
Họ không biết Nông Đường Công, nhưng một số người tinh mắt vẫn thấy rằng thân phận của ông ấy rất phi thường. Trên mạng vẫn có người nhận ra Nông Đường Công nhưng thân phận của ông ấy quá nhạy cảm, dù có người bàn luận cũng sẽ bị ẩn đi.
“Các người đợi đi, có người sẽ đến đấu với các người!”
Nông Đường Công hét lớn, rồi đột nhiên xoay người bước đi.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Nông Đường Công.
Nông Đường Công đi rất nhanh đến căn phòng phía sau.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang kiểm tra cơ thể Băng Thượng Quân, dường như đang quan sát gì đó.
Anh không để ý nhiều đến những chuyện bên ngoài.
“Thần y Lâm! Sự việc đến nước này, vẫn mong cậu có thể ra tay, không thể để những tên hề này tiếp tục chà đạp lên tôn nghiêm của nhân sĩ võ đạo nước nhà”, Nông Đường Công sốt ruột nói.
Vì Lâm Chính quay lưng về phía mọi người nên không ai biết đó là ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT