“Tôi đến tìm Chủ tịch Lâm”.

“Chủ tịch Lâm đi rồi”.

“Đi đâu?”.

“Tôi không biết, cậu ấy không nói với tôi”.

“Thế à…”

“Ông sao thế?”.

Thấy vẻ mặt Từ Thiên khác lạ, Mã Hải vội hỏi.

“Tôi phải về Nam Thành!”, Từ Thiên trầm giọng nói.

“Nam Thành xảy ra chuyện sao?”.

“Chuyện tôi nằm viện bị người ta đồn tới Giang Thành, mấy đàn em của tôi không ngồi yên được nữa. Bây giờ bố tôi và anh tôi đang nghĩ cách áp chế bọn họ, nhưng tình hình khá tệ, tôi phải nhanh chóng trở về trấn áp, nếu không Nam Thành sẽ đại loạn”, Từ Thiên thở dài.

“Vậy à… Cũng được, ông cứ về đi, ông ở đây cũng không giúp được gì, chờ xử lý xong chuyện của công ty, tôi sẽ nói chuyện này với Chủ tịch Lâm, đến lúc đó xem cậu ấy có giúp được gì không”.

“Không cần đâu, đây là chuyện của tôi, đừng làm phiền đến Chủ tịch Lâm. Nói ra cũng mất mặt, tôi vừa đi một lúc, đàn em đã gây ra chuyện này, đây là vấn đề của tôi”, Từ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói với Mã Hải: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mã Hải, ông giúp tôi một việc, chuyển lời của tôi đến Chủ tịch Lâm, nếu cậu ấy có thời gian thì đến bệnh viện xem nhé”.

“Xem cái gì?”.

“Đương nhiên là cháu gái tôi rồi”, Từ Thiên thở dài nói: “Nó đã bỏ ăn mấy ngày rồi”.

Mã Hải nghe thấy thế, khẽ gật đầu.

Ông ta cũng đã nghe nói chuyện của Từ Sương Huyền, từ phần đầu trở xuống bị liệt toàn bộ, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được, huống hồ là một cô gái còn trẻ.

Từ Thiên vội vàng rời đi.

Mã Hải tiếp tục ngồi trong phòng làm việc, sốt ruột chờ tin.

Ngồi đến nửa đêm, cuối cùng ông ta cũng không chịu được, ngủ gật ở sô pha.

Nhưng ngày hôm sau, trời vừa sáng…

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

“Giám đốc Mã! Giám đốc Mã! Không hay rồi!”.

Mã Hải lập tức bừng tỉnh, mở cửa ra, chỉ thấy thư ký xông vào, gấp gáp nói: “Giám đốc Mã, vừa nãy bên nhà máy gọi điện thoại tới, nói nhà máy của chúng ta… bị niêm phong rồi”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Mã Hải trắng bệch, như bị sét đánh ngang tai.

“Mau, lập tức thông báo với Khang Gia Hào, bảo bọn họ lập tức đến nhà máy, chuẩn bị xe đi với tôi ngay!”.

“Vâng… vâng giám đốc Mã!”.

Thư ký vội vàng chạy đi thu xếp.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con lái như bay về phía hai nhà máy dược phẩm của Dương Hoa.

Khi Mã Hải hộc tốc đến nơi, cả nhà máy đã rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, không ít người mặc đồng phục cảnh sát đang đi ra đi vào, rất nhiều công nhân bị tập trung lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play